Trước khi đi xem triển lãm, cậu hỏi Phó Chi Tề: “Chúng ta không phải nên đeo nhẫn sao?”
Bọn họ quả thật có. Nhưng chỉ dùng trong những dịp quan trọng.
Trên thực tế, họ đã đeo nó khi xảy ra tai nạn.
Chu Thanh Ý hỏi: “Nó đâu rồi?”
Cặp nhẫn đã bị dính máu trong vụ tai nạn đó. Phó Chi Tề do dự không biết nên đặt một đôi mới, hay là làm sạch nó.
Anh cuối cùng vẫn quyết định đem nó đi rửa sạch.
“Sao vậy?”
“Chúng ta nên đeo nó.” Chu Thanh Ý nói với lí do chính đáng, “Triển lãm tranh là nơi công cộng, mọi người đều có thể nhìn thấy. Chúng ta nên ân ái một chút.”
…Lý do thực gượng gạo.
Thế nhưng Phó Chi Tề lại không phản bác.
Anh đưa nhẫn cho cậu, nhìn cậu tự mình đeo, tầm mắt dừng tại chiếc nhẫn một lúc, rồi dời đi.
Kể từ khi Chu Thanh Ý xuất viện, ngoại trừ hai lần phục hồi chức năng, cậu chưa hề ra ngoài, lại thêm lần này có Phó Chi Tề đi cùng, suốt chặng đường cậu luôn cười, tâm tình có vẻ rất tốt.
Đây là buổi triển lãm tranh của một họa sĩ nổi tiếng thế giới.
Đối với tác phẩm của mình, Chu Thanh Ý luôn rất kén chọn, bộ dáng không hề hứng thú với mỹ thuật, nhưng sau khi đến triển lãm, dùng mắt thường cũng thấy được sự hứng thú tăng vọt của cậu, hầu như bức tranh nào cũng muốn dừng lại ngắm.
Cậu ngồi trên xe lăn, còn Phó Chi Tề đẩy xe. Chu Thanh Ý muốn nhìn kỹ một chút, lại sợ Phó Chi Tề thấy nhàm chán, xoắn xuýt một hồi, vẫn là nói với anh: “Nếu chán, anh có thể tới chỗ khác ngồi, tôi sẽ gọi anh ngay khi xem xong.”
Chu Thanh Ý đắn đo rất nhiều mới hạ quyết tâm nói với anh.
“Không sao.” Phó Chi Tề nói, “Hôm nay là tôi vốn muốn đi với cậu mà.”
Khóe môi anh cong cong, có chút ý cười: “Hơn nữa triển lãm tranh cũng không hề nhàm chán như vậy.”
Rất đẹp.
Chu Thanh Ý nắm cổ tay anh, Phó Chi Tề còn muốn phản bác, nhưng cuối cùng lại chẳng nói thêm lời nào trái lương tâm như vậy nữa.
Cậu suy nghĩ một chút, nói với anh: “Vậy để tôi nói cho anh nghe.”
Thật hiếm khi thấy cậu hoạt bát như vậy, giải thích chi tiết bố cục và đường nét của bức tranh cho anh.
Khi Chu Thanh Ý đang nói, có người vẫn luôn đứng bên cạnh bọn họ, dường như đang nhìn trộm cậu.
Phó Chi Tề liếc qua, thấy cậu ta là một thanh niên trạc tuổi hai mươi, đeo một đống nhẫn, khuyên tai hình đinh, quần áo trên người tuy lỏng lẻo, nhưng chất liệu rất tốt.
Chu Thanh Ý rất đẹp, luôn là tâm điển chú ý của mọi người. Chưa kể khi nói về những thứ mình thích, đôi mắt cậu như muốn phát sáng.
Phó Chi Tề đã quá quen với điều này, nhưng hiện tại lại không giải thích được sự không thoải mái trong lòng mình là thế nào. Một Chu Thanh Ý vui vẻ như vậy là lần đầu tiên anh nhìn thấy, những người khác dựa vào cái gì mà cũng thấy chứ.
Khi cậu ta quay đầu lại, Chu Thanh Ý liền kêu Phó Chi Tề đẩy xe lăn cách xa đám đông chút, âm thanh cũng trầm xuống.
Cậu thanh niên kia vẫn tiếp tục nhìn. Tuy rằng cậu thường hay bị mọi người nhìn, thế nhưng rất ít khi trắng trợn, không kiêng dè như vậy.
Phó Chi Tề muốn ngăn tầm mắt của cậu ta, nhưng cậu ta lại đứng ở bên cạnh bức tranh, mà anh thì đứng ở phía sau xe lăn, căn bản không ngăn được.
Chu Thanh Ý nói: “Quên đi, chúng ta xem bức khác. Những bức đó cũng vẽ khá tốt.”
Cậu kéo ống tay áo Phó Chi Tề, cười híp mắt: “Đừng tức giận.”
“…Cậu ta thật thô lỗ.” Phó Chi Tề nói.
Chu Thanh Ý gật đầu, nghiêm túc nói, đúng thế.
Phó Chi Tề đẩy cậu rời đi, nhưng cậu thanh niên kia lại nhanh chóng tiến đến gần bọn họ.
“Là Chu Thanh Ý phải không?” Cậu ta kích động nói, “Anh là Chu Thanh Ý đúng không?”
Chu Thanh Ý khẽ nhíu mày, có chút lạnh nhạt trả lời, là tôi.
“Em là fan của anh! Em đặc biệt thích tranh của anh!”
Chu Thanh Ý mặt không thay đổi nghe cậu ta nói, không có bất kỳ rung động nào.
Phó Chi Tề cảm thấy mình có chút vừa lòng với điều này.
Cậu fan nhỏ này vẫn biểu lộ một cách cuồng nhiệt: “Em đã đi xem tất cả các buổi triển lãm tranh mà anh tổ chức! Em đặc biệt muốn gặp anh, nhưng vẫn luôn không có cơ hội. Nhà em có rất nhiều bức tranh của anh…”
Chu Thanh Ý nói, ồ.
Sự nhiệt tình của cậu fan nhỏ này không hề bị dập tắt, tiếp tục nói: “Em thích bức《Hy vọng xa vời》của anh nhất, nét vẽ tinh tế như vậy, nếu không phải trong cùng một buổi triển lãm, em sẽ không tin đây là tác phẩm của anh! Đáng tiếc anh chỉ trưng bày nó một lần, sau đó em không còn nhìn thấy bức tranh đó nữa. Em thực sự rất thích nó, nếu anh nguyện ý bán, em chắc chắn sẽ mua, bao nhiêu tiền cũng được.”
“Không bán.” Chu Thanh Ý trực tiếp nói.
Cậu fan có chút tha thiết mong chờ, hỏi: “Vậy còn được trưng bày nữa không?”
“Không.”
Cậu thanh niên không nói nên lời, Phó Chi Tề còn tưởng rằng đoạn đối thoại này đã bị Chu Thanh Ý tàn nhẫn giết chết, không ngờ cậu ta nhìn chằm chằm Chu Thanh Ý một hồi, rồi vô cùng phấn khích nói: “Anh thật sự rất cool! Đúng như em tưởng tượng! Mới vừa rồi em còn không dám chắc chắn, bây giờ mới đúng chứ!”
“…” Chu Thanh Ý nói, “Đừng nói như vậy, những bức tranh ở đây lợi hại hơn 800 lần tranh của tôi, mau đi xem đi.”
Sau đó cậu liền yêu cầu Phó Chi Tề đưa mình rời đi.
Bọn họ tới một khu khác, bóng dáng cậu fan nhỏ ở xa xa vẫn tiếp tục đuổi theo, nhưng Chu Thanh Ý không nhìn thấy.
Phó Chi Tề hỏi: “《Hy vọng xa vời》là cái gì?”
“Không biết.” Chu Thanh Ý tự tin nói, “Tôi không muốn bán cho cậu ta.”
Phó Chi Tề khá tâm lý “Nếu cậu ấy cũng cảm thấy cậu tốt, vậy thì chúng tôi là bạn bè rồi” nói: “Kỳ thực cậu rất đáng yêu, cậu ấy tinh mắt thật.”
Chu Thanh Ý im lặng.
Khi Chu Thanh Ý dừng lại trước một bức tranh, cậu ta nóng lòng muốn lại gần nói chuyện, lại bị Chu Thanh Ý trừng mắt một cái, liền từ bỏ.
Sau đó không thấy cậu ta đâu nữa, có lẽ đã bị trừng đến chạy mất.
Chu Thanh Ý nhìn bức tranh một chút, rất nhanh vui vẻ trở lại, đã sớm quên mất tình huống khi nãy.
Mãi cho tới khi đến gần lối ra, cậu lại nhìn thấy cậu fan nhỏ kia.
Cậu ta ôm hoa, một bó hoa hồng lớn. Dưới chân còn có một bó bách hợp.
Chu Thanh Ý cố tình không nhìn, thế nhưng cậu ta lại tự mình tiến tới đón cậu.
Cậu ta tặng cậu bó hồng, nhưng Chu Thanh Ý không nhận, nói, tôi đã kết hôn rồi.
Cậu đặt tay lên tay Phó Chi Tề đang cầm tay xe lăn, nói: “Đây là chồng tôi.”
Phó Chi Tề kín đáo ho một tiếng.
Cậu fan nhỏ dường như đã nhận ra người này không đơn thuần chỉ là người đẩy xe lăn, nhìn Phó Chi Tề, rồi bĩu môi, nói được rồi, em đã biết trước sẽ như vậy.
Cậu ta đổi thành hoa bách hợp, nói: “Vậy chúc anh sớm ngày khôi phục.”
Chu Thanh Ý vẫn không muốn nhận, thế nhưng Phó Chi Tề rất thích lời chúc phúc này, vì vậy liền nói với cậu: “Nhận đi.”