Chương 4.
Chu Thanh Ý nhanh chóng tắm xong. Phó Chi Tề còn tưởng rằng vì đi đứng không tiện nên cậu sẽ tắm lâu hơn.
Anh biết cậu không muốn anh phải đợi. Ý niệm “Không muốn đem lại phiền phức cho người khác” dường như đã ăn sâu vào cốt tủy cậu, dù ăn uống hay bất cứ chuyện gì, Chu Thanh Ý đều muốn đem sự tồn tại của mình giảm tới mức thấp nhất, giống như làm như vậy có thể giúp cậu “yên lặng” thoát thân vậy.
Suốt hai năm chung sống với nhau, Phó Chi Tề chỉ cho rằng đây là cách mà cậu vạch rõ ranh giới với anh.
Nhưng bây giờ cậu đã mất trí, luôn làm nũng và dính người, thì cậu vẫn có thói quen này, dường như nó không chỉ còn là thói quen nữa mà đã trở thành bản năng, không thể thay đổi.
Chu Thanh Ý là con riêng của Chu gia, mẹ cậu đã qua đời năm cậu mười hai tuổi, sau đó cậu được đưa về nhà họ Chu để nuôi dưỡng.
Phó Chi Tề nghĩ, có lẽ thời niên thiếu của cậu đã rất khó khăn khi phải ăn nhờ ở đậu nhà họ Chu.
Để tiện đi lại, cậu chỉ mặc chiếc áo ngủ dài. Dù đã buộc phần thắt lưng, nhưng trông vẫn rất lỏng lẻo, thậm chí còn lộ xương quai xanh lẫn một phần lồng ngực.
Cái áo ngủ này là do Phó Chi Tề bảo quản gia chuẩn bị cho cậu. Lúc đó còn chuẩn bị rất nhiều quần áo khác, ngoại trừ bộ đồ được đo khi cậu chuyển đến đây sống, những cái khác đều là anh tự mình ước lượng. Chu Thanh Ý chưa từng mặc chúng nên anh cũng ngờ quần áo rộng như vậy.
Khung xương của omega rất nhỏ. So với beta thì cậu có thể coi là cao, nhưng khi ngồi trong bồn tắm co người lại, lại cảm thấy cậu rất nhỏ bé.
Mái tóc dài ướt sũng của cậu xõa trên quần áo. Phó Chi Tề vén tóc ra sau, ôm lấy cậu.
Tóc cậu rũ xuống tay anh, cứ chạm vào, rời đi, rồi lại chạm vảo theo từng nhịp đung đưa.
Lần này, Chu Thanh Ý vòng tay ôm cổ anh, anh liền ngửi thấy mùi sữa tắm trên người cậu.
Nhưng anh không cảm nhận được mùi hạnh nhân.
“Cậu thích tóc dài sao?” Phó Chi Tề không nhịn được hỏi cậu.
Chu Thanh Ý “Hả?” một tiếng, như đang suy nghĩ vì sao Phó Chi Tề lại hỏi như vậy, nhưng rồi cũng trả lời: “Thích.”
Suy đoán mơ hồ trong lòng Phó Chi Tề buông xuống, tuy nhiên anh lại không hề cảm thấy nhẹ nhõm.
Từ trước tới nay cậu vẫn luôn để tóc ngắn.
Đã một khoảng thời gian cậu chưa cắt tóc, có chút dài, mấy ngày nữa lại phải ra ngoài tham gia một bữa tiệc quan trọng cùng Phó Chi Tề, Chu Thanh Ý liền nói với quản gia rằng cậu muốn cắt tóc. Đúng lúc đó Phó Chi Tề tình cờ đi qua, không biết tại sao lại nói, không cần, cậu để tóc dài cũng rất đẹp.
Sau đó Chu Thanh Ý quyết định để dài.
Phó Chi Tề đã nói với cậu một lần lúc ăn tối rằng không cần vì anh mà để tóc dài, cứ theo sở thích của cậu là được.
Chu Thanh Ý liền ngoan ngoãn biết điều mà trả lời, tôi thích thế này.
Sau đó bọn họ lại trở về cuộc sống như trước, không gặp gỡ, không trò chuyện.
Phó Chi Tề thu lại suy nghĩ của mình từ trong quá khứ, nhìn omega trong lồng ngực mình. Chu Thanh Ý hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, khiến anh chỉ thấy cái xoáy nho nhỏ trên đỉnh đầu cậu, có chút đáng yêu.
Anh đặt cậu xuống giường. Hai tay Chu Thanh Ý đặt trên đầu gối, ngồi thẳng, đàng hoàng nhìn anh.
Phó Chi Tề đột nhiên cảm thấy cậu như nàng công chúa trong câu chuyện “Công chúa và hạt đậu” vậy, cần rất nhiều lớp đệm mềm mại, mới không bị bên ngoài thương tổn.
Tuy rằng cậu không phải như vậy.
Chu Thanh Ý đợi một lúc, nhưng Phó Chi Tề vẫn không nói gì. Cậu chỉ có thể tự mình nói: “Cám ơn anh.”
Dòng tưởng tượng của Phó Chi Tề bị cắt đứt. Anh giả bộ như không hề thất thần, nói: “Tôi đi đây?”
Chu Thanh Ý gật đầu, nói lại lần nữa: “Cám ơn.”
“Còn tóc cậu thì sao?” Thuận thế Phó Chi Tề liền hỏi tiếp, “Không sấy sao?”
Chu Thanh Ý mở to mắt, nhìn anh bằng ánh mắt vô tội.
Anh thở dài, lấy máy sấy tóc ra, cắm điện, đến cạnh giường.
Cậu giơ cao tay, định cầm máy sấy.
Phó Chi Tề tránh tay cậu, không để cậu chạm tới, nói: “Tôi giúp cậu.”
“A.” Chu Thanh Ý phát ra âm tiết ngắn ngủi, tựa hồ muốn cự tuyệt, nhưng lại không thể không chấp nhận, vẫn là không nói gì, cúi đầu xuống.
Anh không chạm vào tóc của cậu, cứ cách một khoảng như vậy mà sấy tóc. Mái tóc bay loạn theo sức gió, khi tóc bay ra trước mặt, cậu sẽ nheo mắt lại, những lúc khác thì ngơ ngác, giống như không tập trung.
Phó Chi Tề lơ đễnh giúp cậu sấy tóc, nghĩ rằng hóa ra dầu gội của cậu có mùi này, lại nghĩ đến cuộc sống bất tiện của cậu mỗi ngày, anh nên làm gì đây.
Giải pháp rất đơn giản: Cứ tiếp tục thuê hộ sĩ là được.
Đến khi Chu Thanh Ý cảm thấy đầu mình ấm áp dễ chịu, cậu liền nghe thấy Phó Chi Tề gọi cả họ tên mình, sau đó nói, cậu có muốn sống cùng tôi không.
Phải mất một lúc cậu mới hiểu được ở sống cùng anh là ở chung phòng, ngủ chung giường.
Mặc anh vẫn ở đó giải thích giường rất lớn, chăn riêng nên sẽ không động đến đối phương, chỉ là muốn chung một phòng để dễ dàng chăm sóc cậu, Chu Thanh Ý liền nhanh chóng đồng ý.
“Anh biết tôi sẽ đồng ý mà.” Chu Thanh Ý nói.
Phó Chi Tề không nói nữa. Giữ cái tâm của một chính nhân quân tử, không nhìn Chu Thanh Ý nữa.
Đêm nay quá ảo mộng. Chu Thanh Ý nghĩ, cú ngã kia thực sự rất đáng giá.
Như Phó Chi Tề đã nói, giường của anh thật sự rất lớn. Cho dù có 5 Chu Thanh Ý nằm, thì cũng vẫn thừa rất nhiều chỗ.
Anh nói ngủ, cậu liền nhanh chóng nằm xuống, muốn ngủ càng sớm càng tốt, Phó Chi Tề sẽ không đuổi cậu đi nếu thấy cậu ngoan ngoãn ngủ.
Cậu biết anh là người tốt.
Nhưng mọi thứ không như mong muốn. Thời gian cứ như keo vậy, sền sệt mà mờ nhạt. Chu Thanh Ý lặng lẽ đếm nhịp tim trong bóng tối, ngửi mùi cỏ cây thơm ngát mà cậu quen thuộc.
Giống như mùi do phơi nắng lâu ngày.
Thời gian trôi qua, nhưng cơn buồn ngủ vẫn không đến. Chu Thanh Ý có chút nôn nóng, tay phải đè lên ngực trái, kéo chăn phát ra tiếng động nhẹ nhàng.
Sau đó cậu nghe thấy tiếng động sột soạt ở phía Phó Chi Tề.
Chu Thanh Ý lập tức nhắm mắt, cố gắng hô hấp bình tĩnh, thân thể không nhúc nhích, nhưng Phó Chi Tề vẫn bật đèn giường, ánh sáng màu vàng nhạt hiện ra, tuyên cáo Chu Thanh Ý giả ngủ thất bại.
“Không ngủ được sao?” Phó Chi Tề hỏi.
Vì vậy Chu Thanh Ý chỉ có thể mở mắt ra.
Cậu nghĩ, anh chẳng phải cũng vậy sao. Nhưng cậu chỉ ngồi dậy, ậm ừ một cách ngoan ngoãn.
“Có chỗ nào không quen sao? Giường? Chăn? Hay gối?”
Phó Chi Tề không thể không hỏi chi tiết như vậy, bởi vì nếu thật sự không quen, cậu nhất định sẽ tự mình chịu đựng.
Chu Thanh Ý không trả lời ngay, giống như đang do dự.
Phó Chi Tề: “Làm sao vậy?”
Chu Thanh Ý cúi đầu, không nhìn Phó Chi Tề, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên má cậu, thêm vài phần huyết sắc, tựa hồ có chút xấu hổ.
“Tôi muốn quần áo của anh.” Chu Thanh Ý nói.
Phó Chi Tề: “…”
“Anh đã nói sẽ cho tôi.” Chu Thanh Ý nhỏ giọng oán giận, “Nhưng anh vẫn chưa đưa.”
Biết là một chuyện, nhưng thấy cậu thực sự muốn ôm quần áo anh ngủ lại là một chuyện khác.