Chương 3.
Theo đề nghị của dì giúp việc, bữa tối có thêm một món ăn chế biến từ cá quế.
Tay nghề của bà rất tốt, thịt cá mềm và ngọt, màu sắc, hương vị đều vô cùng hài hòa.
Đĩa cá được đặt gần Chu Thanh Ý, nhưng cậu lại chỉ ăn một chút.
Chu Thanh Ý ăn cơm rất nhẹ nhàng, không còn đơn thuần là nhã nhặn nữa, mà giống như thận trọng thì đúng hơn.
Phó Chi Tề đột nhiên hỏi: “Có thích ăn loại cá này không?”
Chu Thanh Ý ngẩn ra, nói: “Thích.”
“Thật sự thích sao?”
Cậu tỉ mỉ nếm thêm một miếng, nói với Phó Chi Tề, cậu rất thích nó.
“Nếu thích thì ăn nhiều chút.” Phó Chi Tề nói, “Cậu có thể ăn bất kì món nào cậu muốn.”
Sau bữa tối, anh đưa cậu về phòng. Phòng của họ ở tầng hai, có thang máy nên cậu có thể dễ dàng tự mình đi lên.
Phòng của Chu Thanh Ý rất lớn, nhưng lại không trang trí gì, chăn cũng được gấp gọn gàng, giống như phòng cho khách vậy.
Chu Thanh Ý nhìn qua, không hứng thú lắm, quay đầu hỏi Phó Chi Tề phòng của anh ở đâu.
Phó Chi Tề trả lời xong, Chu Thanh Ý liền nói: “Thật xa.”
Phó Chi Tề không nghe thấy, tiếp tục nói: “Trong nhà có một beta nam được thuê về, ở dưới lầu, khi tôi đi vắng thì cậu có gọi cậu ta nếu cần.”
Chu Thanh Ý kiên trì nói: “Vậy thì làm sao để tôi gặp được anh?”
Phó Chi Tề không còn cách nào khác, bất lực gọi cậu: “Chu Thanh Ý.”
“Được rồi.” Chu Thanh Ý trả lời.
Phó Chi Tề muốn hỏi cậu có việc gì cần anh làm không, nhưng cậu lại nhanh chóng nói: “Vậy anh đi làm đi.”
“…”
Phó Chi Tề nghĩ, không phải cậu luôn dính lấy tôi sao?
“Hả?” Chu Thanh Ý nghi hoặc nhìn anh, không hiểu tại sao anh vẫn chưa đi, “Hôm nay anh không đi làm sao? Buổi chiều anh tới đón tôi xuất viện nên chưa đến công ty đúng không, chẳng lẽ không cần xử lí công việc?”
Tất nhiên là phải đi.
Chỉ là đột nhiên thay đổi nơi sống, lại phải ở nhà một mình, anh lo lắng cậu không quen được với điều này.
“Có muốn biết cậu trước kia là người như thế nào không?” Phó Chi Tề hỏi.
Hai mắt Chu Thanh Ý sáng lên, nói muốn.
Lúc đó, vẻ mặt cậu thực sự rất vui, rực rỡ như những tia nắng ban mai vậy.
“Cậu là một hoạ sĩ.”
Chu Thanh Ý tay phải nắm cổ tay phải, khi nghe được những lời này, cậu hơi bối rối. Cổ tay của cậu bị bong gân nhẹ trong vụ tai nạn xe, mặc dù đã bình phục, thế nhưng cậu đã không vẽ trong suốt khoảng thời gian nằm viện, cũng không biết có ảnh hưởng gì không.
“Cậu muốn xem một vài bức vẽ trước kia không?”
Chu Thanh Ý khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh nói: “Được.”
Phó Chi Tề thực sự không thể hiểu được thói quen của cậu trong quá khứ . Anh chuẩn bị cho cậu một căn phòng để vẽ tranh, thế nhưng cậu lại luôn ở trong căn phòng này, rất ít khi ra ngoài. Mà anh cũng chưa bao giờ bước vào phòng của cậu.
Phó Chi Tề đã từng thấy cậu vẽ tranh ở cửa sổ một lần, thoáng nhìn thấy đồi núi xanh tươi cùng những nét màu trắng rực rỡ trên bức tranh, nhưng khi thấy anh đến, cậu liền nhanh chóng thu dọn màu và bức vẽ. Phó Chi Tề chỉ biết nó được đặt trong ngăn kéo mà thôi.
Anh đẩy cậu sang một bên, muốn mở ngăn kéo ra, nhưng lại phát hiện nó bị khóa rồi.
…Chu Thanh Ý của quá khứ là vậy đấy.
“Xem sau vậy.” Phó Chi Tề nói, “Có lẽ trong thời gian tôi đi làm cậu sẽ tìm được chìa khóa thôi.”
Chu Thanh Ý không trả lời anh, tự mình đẩy xe lăn lại gần, vươn tay mở ngăn kéo không khóa ở trên, bên trong là một vài họa cụ, cậu lại mở thêm một ngăn, có rất nhiều cuộn giấy chất đống trong đó.
Cậu tùy ý cầm lấy một cuộn, rút ra, đặt lên đùi mình.
Là một bức tranh vẽ phong cảnh nông thôn, đồng ruộng, màu sắc rõ ràng nhưng cũng mờ ảo.
Chu Thanh Ý không nói gì, tùy ý cuốn lại, định rút ống thứ hai.
Phó Chi Tề lấy bức tranh từ trong lòng cậu, cuộn lại cẩn thận rồi mới đặt lại vào ống.
Vẻ mặt Chu Thanh Ý có chút phức tạp, hỏi anh: “Anh cảm thấy bức tranh rất đẹp sao?”
“Tôi không hề khen bức tranh này đẹp, nhưng tôi thấy nó khá tốt.” Phó Chi Tề nói, “Đều là tâm huyết mà cậu đã bỏ ra, phải giữ gìn thật tốt.”
“Bức tranh này rất giả.” Chu Thanh Ý dừng lại chốc lát, “Tôi hẳn là chưa từng tới đó.”
“Trí tưởng tượng cũng là một phần của nghệ thuật sáng tác.”
Chu Thanh Ý im lặng không nói.
Phó Chi Tề liếc nhìn cậu, biết cậu đang mong đợi điều gì, nhưng chỉ nói: “Sau này cậu có thể tự mình đi.”
Anh cùng cậu xem những bức còn lại. Anh mơ hồ cảm nhận được cậu không thích các bức vẽ này, chỉ vì anh ở đây nên cậu mới kiên nhẫn xem.
“Có thể cho tôi một bức không?” Phó Chi Tề hỏi.
Chu Thanh Ý có chút sững sờ, không chắc chắn hỏi: “Anh muốn chúng?”
“Muốn.” Anh khẳng định, “Tôi rất thích chúng.”
Phó Chi Tề lấy bức họa đầu tiên mà anh nhìn thấy. Cả buổi trưa anh không làm gì ngoài ngồi ngắm tranh, sau khi ngắm xong anh liền trở về phòng làm việc.
Khi anh trả lời xong email thì đã trời đã tối lâu lắm rồi.
Anh xuống lầu pha một tách cà phê, liền nhìn thấy hộ sĩ của cậu đứng ở cầu thang.
“Có chuyện gì vậy?” Phó Chi Tề hỏi.
“Cậu Chu chỉ bảo tôi ra đây. Cũng không nói là có chuyện gì.”
Phó Chi Tề cau mày: “Tôi vào xem một chút.”
Anh xoay người rời đi, hộ sĩ lúng túng không biết có nên đi theo hay không, liền nghe thấy thanh âm nhàn nhạt cất lên: “Không cần đi theo tôi.”
Anh tới trước phòng ngủ của cậu, gõ cửa.
“Vào đi.” Thanh âm của Chu Thanh Ý vọng ra.
Phó Chi Tề mở cửa, cậu thế nhưng lại không có trong phòng. Xe lăn cũng không có.
“Tôi đang tắm.”
Phó Chi Tề nhíu mày, đẩy cửa phòng tắm.
Chu Thanh Ý ngã trên đất, xe lăn ở bên cạnh, dựa vào bồn tắm.
Rõ ràng là cậu muốn tự mình tắm rửa, không cần người khác, nhưng không thể làm được.
Chu Thanh Ý nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, trên mặt không có biểu tình gì, vừa nhìn thấy Phó Chi Tề cậu liền ngẩn ra, nhưng rồi nhanh chóng giấu đi lãnh ý trong mắt, cười với anh.
Phó Chi Tề nhanh chóng đến gần, bế cậu lên.
Cậu không dám vươn tay ôm cổ anh, chỉ có thể cẩn thận nhìn anh, hỏi: “Anh tức giận sao?”
“Không.” Phó Chi Tề nói, ngừng một chút, dùng giọng điệu nhẹ nhàng hơn hỏi, “Đau không?”
Chu Thanh Ý nói: “Không đau.”
Anh đặt cậu vào bồn tắm, động tác vững vàng cẩn thận.
“Chờ lâu chưa?”
“Mới một lúc thôi.” Cậu nhẹ nhàng trả lười, “May là tôi mang theo điện thoại di động.”
Nhưng Phó Chi Tề biết rằng cậu không thoải mái như bề ngoài.
Té ngã không khiến cậu khổ sở, nhưng khi ngã cậu lại không thể tự đứng dậy được. Khoảng thời gian này cậu quá yếu đuối, khiến anh dường như quên mất con người quật cường của cậu trước kia.
Nhưng nếu cậu đã không nói gì, thì anh cũng không vạch trần.
“Cậu cứ từ từ tắm rửa.” Phó Chi Tề nói, “Tôi chờ ở ngoài, có việc thì gọi tôi.”
“Phải gọi cho tôi trước, được chứ?.” Anh còn nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!