Ngày thứ một trăm lẻ sáu...
Từ sáng sớm, Hạo Thiên đã chuẩn bị đồ ăn rồi rời khỏi nơi trú ẩn.
Hạo Thiên trở lại chỗ tìm thấy ếch phi tiêu độc lúc trước, hắn tìm mãi cũng chẳng thấy đâu.
Nghỉ ngơi một chút, Hạo Thiên nhìn về bờ suối suy nghĩ: [Không biết con vật đó nguy hiểm đến mức nào? Mong là sẽ có cách để khống chế hoặc cũng có thể trừ khử nó thì càng tốt!].
Sau khi nghỉ ngơi xong Hạo Thiên định trở về nơi trú ẩn thì một hình bóng quen thuộc xuất hiện ngay trước mặt hắn. Thật là bất ngờ, khi mà hắn cất công tìm thì có một thế lực to lớn nào đó ngăn cản hắn không tìm được.
Đến lúc hắn tuyệt vọng định trở về thì ngay lập tức lại cho hắn nhìn thấy hắn cần nhìn thấy.
Trở về nơi trú ẩn với đầy đủ thứ cần thiết, Hạo Thiên lại bắt đầu điều chế ra độc dược và tẩm vào các đầu mũi tên thép. Hắn có thể hiểu được rằng sinh vật khổng lồ đấy có khả năng lớp da nó rất dày và cứng cáp, mũi tên than gỗ khó mà xuyên qua được.
Ngày tiếp theo, Hạo Thiên lại tiếp tục vào rừng trúc thăm dò, sẵn tiện thu hoạch thêm ít măng và trúc để còn cho Hắc Hắc ăn.
Sau khi thu hoạch xong, Hạo Thiên định trở về nơi trú ẩn thì cái gì cần tới rồi cũng sẽ đến…
Trực giác mách bảo nguy hiểm cận kề, Hạo Thiên không chút suy nghĩ, ngay tức khắc liền quay đầu rời đi, nhưng có câu nói: “Họa từ trên trời rơi xuống, dù muốn tránh cũng tránh không khỏi.”
Một dấu vết y chang dấu vết hôm qua hiện ra trước mặt Hạo Thiên. Lần này hắn không còn tò mò lại gần mà chuẩn bị chạy thật nhanh về nơi trú ẩn.
[Hiếu kỳ quá sẽ chết!].
[Trong phim thì khi gặp một sự việc nào đó mà còn tò mò đến kiểm tra thì khả năng cao sẽ có chuyện, hôm qua bị hù hết một lần rồi! Không nên ở lại đây lâu… Phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi!]
[Đùa nhau à? Vừa định chạy thì… Cái tiếng gì đang phát ra thế!]
Những suy nghĩ của Hạo Thiên hiện lên.
“Khè khè!”
Trước mặt bỗng tối sầm lại, một điểm đen rất to lớn tiến lại, một con trăn khổng lồ chắn ngay phía trước mặt Hạo Thiên.
Hai mắt mở to, miệng há hốc, Hạo Thiên lúc này đang ngỡ ngàng đến mức không thể hiểu được chuyện này có thật là sự thật hay không?
Hệ thống hiện lên các thông tin đầy đủ về sinh vật to lớn phía trước.
"Trăn Titan: Trăn Titanoboa (nghĩa là "trăn khổng lồ") là một chi rắn từng sinh sống khoảng từ năm mươi tám triệu năm trước, trong kỷ Paleocen. Loài duy nhất đã biết có danh pháp Titanoboa Cerrejonensis, loài rắn to lớn nhất được phát hiện từ trước tới nay. Dài khoảng mười ba mét cân nặng khoảng 1.135 kilogram và rộng khoảng một mét tại điểm dày nhất trên cơ thể nó. Sống trong những vùng đầm lầy nhiệt đới rộng lớn ở điều kiện nhiệt độ khoảng ba mươi hai độ C. Có nhiều đặc điểm giống trăn Anaconda ngày nay... "
Bình thường thì các loài động vật to lớn sẽ di chuyển chậm chạp như đối với trăn Titan thì nó không hoàn toàn đúng.
Titanoboa là một chuyên gia phục kích, có khả năng tấn công ở tốc độ đáng kinh ngạc khi con mồi không để ý. Chúng thích săn mồi dưới nước vì những con vật dưới nước thời bấy giờ mới đảm bảo cho chúng một bữa ăn no bụng, ngoài ra việc di chuyển trên cạn cũng dễ làm ảnh hưởng đến nội tạng của chúng.
Theo lý thuyết thì là như vậy, nhưng trên thực tế thì thật sự quá nhanh, tốc độ của nó không thua gì kỹ năng thiên phú của Hạo Thiên đang sở hữu.
Cơ thể trăn Titan cứ như một chiếc xe lu lao đi với tốc độ của xe đua vậy, nó nhắm vào Hạo Thiên mà lao tới, khi con rắn vừa hành động là hắn ngay lập tức bật kỹ năng mà né qua một bên mà bỏ chạy.
"Ối trời! Trên đảo có gấu trúc nguyên thủy đã là quá kinh khủng rồi! Giờ còn lòi ra nguyên con trăn khổng lồ này nữa… Rồi có khi nào trên đảo này còn có cả khủng long rồi các sinh vật cổ đại nữa không vậy?" Sau khi bình tĩnh lại một chút, Hạo Thiên gào thét dữ dội.
Hiện thực?
Hạo Thiên đang nghi ngờ cái cuộc sống mà hắn hiện đang sống có phải là hiện thực hay không?
Không ai giải thích cho hắn cả, nhưng hiện tại, nếu hắn không chạy thì cái mạng này của hắn coi như là chắc chắn một trăm phần trăm là chết.
"Tít --- Trăn Titan tốc độ rất nhanh, hơn nữa sức bền của nó rất trâu bò, muốn chạy thoát được nó là chuyện khó như lên trời vậy! Nhưng cũng không phải không có cách đối phó với nó!"
"Bước đầu tiên khi gặp trăn Titan là không được bỏ chạy mà ngược lại cần chạy thẳng về phía nó."
"Khi mà nó mở miệng thật to thì thực hiện bước thứ hai là nhảy thẳng vào miệng nó. Trăn Titan là loài ăn mà không cần nhai nên không phải sợ bị cắn chết."
"Sau khi vào bụng trăn Titan thì làm tiếp bước thứ ba là dùng thứ gì đó sắt nhọn như dao găm chẳng hạn để mà tấn công nội tạng của trăn."
"Bước cuối cùng là sao khi trăn Titan chết thì chui ra nếu không người chết là bạn."
Sau khi màn hình hiện ra cách đối phó với trăn Titan của thì Hạo Thiên chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán.
"Cái thằng tác giả cuốn sách này là thằng nào thế! Nó vừa chơi đồ vừa viết sách à? Định chơi tôi à!" Hạo Thiên tắt đi màn hình hệ thống, trong lòng thầm chửi thằng viết ra cuốn sách này.
Sách viết cũng có phần đúng nhưng so với thực tế thì đó là biện pháp không chắc ăn sẽ giết được trăn Titan, khả năng chui được vào trong bụng trăn mà không bị gì là rất hiếm, tỉ lệ thành công chỉ vào khoảng năm mươi phần trăm.
Trong các bộ phim truyền hình nổi tiếng thì khi nhân vật chính trở thành con mồi của trăn, rắn khổng lồ thì cách đó rất hữu dụng, nhưng có thật sự là vậy?
Khi trăn, rắn săn mồi thì chúng thường quấn lấy nạn nhân cho đến chết rồi mới nuốt vào, đúng là con trăn này nặng cũng hơn một tấn, nhưng nó dài như cái ống cống chứ không phải là quá to lớn theo chiều ngang.
Hạo Thiên cũng sẽ chẳng thể sống sót nếu chui vào bụng trăn Titan, sự chèn ép, dịch dạ dày và thiếu Oxy cũng là đủ để giết chết hắn, huống hồ là muốn công kích. Dù cho có khả năng tấn công được thì với kích thước to lớn và cân nặng đấy thì đâm tới bao giờ mới giết được, sau đó chẳng phải sẽ bị mất sức, thiếu Oxy mà chết hay sao?
Tuy có tốc độ kinh người nhưng chỉ sau khoảng một phút, Hạo Thiên đã bỏ xa trăn Titan một khoảng dài.
Dù đã bỏ xa một khoảng cách nhưng cũng chưa chắc chắn là đã chạy thoát khỏi trăn Titan, các loài rắn, trăn đều sở hữu một thị giác cực kém nhưng đổi lại chúng có một khứu giác đỉnh của chóp. Cái lưỡi nhỏ của trăn là thứ rất quý giá, là công cụ quan trọng để xác định phương hướng cũng như vị trí con mồi.
Khả năng đánh hơi của trăn Titan so với lợn rừng chỉ có hơn chứ không kém, vả lại lúc này trời cũng không có mưa, mùi cơ thể của Hạo Thiên tồn tại trong không khí nhiêu đó đã là quá đủ.
Như mèo vờn chuột, một trăn đuổi theo một người bỏ chạy (như đang chạy trốn cuộc tình nồng cháy của các chị em ‘xinh đẹp’, đáng sợ) làm cho cả khu rừng náo loạn cả lên.
Tiếng chim kêu, lá cây xào xạc, cành cây đổ ngã… Tất cả đều tạo nên một bức tranh hoàn mỹ, cuộc chạy trốn như đang dạo chơi của người thanh niên mạnh mẽ, dám đối đầu với nguy hiểm.
Giờ thì, Hạo Thiên đã có thể chắc chắn khẳng định, lợn rừng bạo loạn là do chạy trốn khỏi trăn Titan. Hai lần bạo loạn đó cũng thật may mắn khi con trăn không đến chỗ trú ẩn của Hạo Thiên, nếu không thì giờ họ đã chẳng còn cái mạng để hi vọng trở về nữa.
Sử dụng kỹ năng thiên phú quá nhiều, sức lực của Hạo Thiên gần như muốn cạn kiệt, chỉ còn khoảng năm phút nữa, nếu không có biện pháp đối phó chắc chắn hay là trốn được thì coi như xong đời, cả bộ xương cũng chẳng còn (cái nịt cũng chẳng còn huống chi là bộ xương).
Hạo Thiên vốn dĩ cũng chẳng thông minh gì! Tốc độ nhảy số của hắn cũng bình thường, nhờ có hệ thống cả tạo hắn mới miễn cưỡng thông minh hơn tí.
Lúc này hắn cũng khá loạn nên cũng chẳng nghĩ ngợi thêm được gì.
Vẫn là trong phim, lúc nguy hiểm cận kề thì khả năng suy nghĩ của con người tăng lên và thời gian sẽ như ngừng trôi, nhưng với Hạo Thiên lúc này thì chẳng khác nào là hoang tưởng cả.
Thời gian dường như trôi càng nhanh hơn, mới đó mà đã trả qua hai phút thời gian.
Phía trước Hạo Thiên có một cái tảng đá khá to, không biết từ đâu mà có (do tác giả đem vào để cho hắn trốn vào chứ đâu ha ha…), hắn nhanh trí nấp vào phía sau tảng đá, trăn Titan không thấy được hắn nhưng nó vẫn không bỏ cuộc mà liên tục thè lưỡi nhằm đánh hơi vị trí hắn.
[Không thể chạy thêm nữa… Sự bào mòn cơ thể khi sử dụng kỹ năng thiên phú quá lâu! Nếu làm theo hướng dẫn của thì có khả năng sống không? Có nên mạo hiểm mà thử một lần không? Nếu có mũi tên độc cũng vẫn có khả năng không hạ được trăn Titan…] Hạo Thiên vừa thở dốc vừa suy nghĩ…
Suy nghĩ và nghỉ ngơi được chừng nửa phút, trăn Titan cũng đã bò tới, Hạo Thiên lúc này đã quyết định sẽ trốn sau lưng nó, như thế thì khả năng sống sót của hắn mới cao.
Đợi cho trăn Titan bò qua được phần đầu, Hạo Thiên liền nhảy lên trên lưng nó và đâm con dao găm vào ngay cổ nó.
Một tiếng khè đau đớn vang lên, con trăn Titan tức giận, nó liên tục lè lưỡi tìm kiếm, Hạo Thiên ở ngay cổ nó nhưng với kích thước của nó thì chẳng thể tấn công được.
Tuy không tấn công được nhưng nó vẫn có thể hất tung Hạo Thiên xuống, biết được sẽ có chuyện như thế, hắn ngay lập tức tấn công thêm vài nhát rồi sau đó nhảy khỏi người con trăn.
Hạo Thiên lại nấp vào tảng đá thần thánh kia, hắn lúc này đánh liều đi xem vòng quay có thể dựa vào chút may mắn hay không.
Sau khi quay ba lần, lần đầu không trúng gì vì phần thưởng trong vòng quay đã thay đổi, lần hai là một kỹ năng hồi phục thẻ thử ba ngày (thời gian hồi lại sau ba ngày sử dụng, hiệu quả là khôi phục tất cả các vết thương và hồi phục sức lực), lần cuối cùng là trúng cái nịt và bị mất 1.000 điểm tích lũy, hắn chỉ còn 3.400 điểm.
Sau một chút suy nghĩ, hắn chọn quay thêm một lần nữa dù trên bàn quay chỉ còn đúng ba phần thưởng trong sáu ô hiện có.
“Tít --- Người chơi nhận được , có muốn nhận hay không?”
Hệ thống lúc này thật là tốt quá, chỉ dùng được khi con thú đã bị thương nặng, nó khác với ở điểm đó.
Hạo Thiên đã chọn nhận và chuẩn bị lên kế hoạch bắt trăn làm nô lệ. Đúng là một ý nghĩ vừa táo bạo vừa đáng sợ, trong đầu hắn đã có được không ít mưu kế.
Cũng may hắn có đem theo lọ có chứa chất độc của ếch phi tiêu, với lượng ít thì đúng là không ảnh hưởng gì nhưng với lượng nhiều thì sẽ khác.
Kế hoạch của hắn khá đơn giản, đầu tiên là dùng kỹ năng hồi phục lại, rồi sau đó dùng kỹ năng vừa tránh né vừa chuẩn bị cung tên, cùng lúc này dùng kỹ năng để bắn chính xác vào mắt và miệng con trăn.
Nếu độc tố không đủ thì có thể lợi dụng lúc nó bị đau mà leo lên vị trí vừa đâm nó, dùng dao găm có tẩm độc đâm thêm lần nữa.
Cứ sợ sẽ có yếu tố bất ngờ như các bộ phim nổi tiếng nào đó, đang thực hiện kế hoạch thì có yếu tố ngoại lực ngăn cản, nhưng ở đây thì không có vì như thế sẽ đi theo lối cũ trong phim.
Không chỉ thuận lợi hoàn thành kế hoạch mà còn rất thành công, con trăn đã yếu đi phần nào, Hạo Thiên dùng dấu ấn nhưng chưa được, nó vẫn còn phản kháng. Hạo Thiên lại tiếp tục bắn thêm vài mũi tên vào vết thương trên lưng nó.
Trải qua khoảng một tiếng dùng tới dùng lui, chắc được khoảng bốn mươi lần, đến lần cuối cùng thì cũng đã thành công liên kết dấu ấn với trăn Titan.
“Tít --- Người chơi đánh bại được trăn Titan, nhận được 5.000 điểm tích lũy!”
“Tít --- Người chơi sở hữu được trăn Titan, nhận được 3.000 điểm tích lũy!”
Âm thanh hệ thống thông báo đến làm Hạo Thiên rất vui mừng vì vừa nhặt lại cái mạng vừa sở hữu rắn mà còn được điểm thưởng, tuy nguy hiểm nhưng nhận được mật ngọt.
Nằm trên đất mà thở hổn hển, Hạo Thiên dường như đã cạn kiệt sức lực, bỗng dưng có một mùi hương kinh dị ập đến, nó quá thối…
“Thối quá!” Hạo Thiên bụm mũi mà hét lên.
Đúng là phân lợn, cái mùi thật kinh khủng, Hạo Thiên cố chịu mà đứng dậy, nhìn về phía trước thì… Đằng trước là nguyên một bãi phân lợn cực lớn, hóa ra thứ mà như bùn mà còn hôi, lúc trước Diệp Ngân nói là nó.
Không nghĩ đến đống phân nữa, Hạo Thiên xem xét cái này ngoài công dụng là bắt dã thú làm nô lệ thì còn có khả năng gì không?
“Tít --- có chức năng khá giống như nhưng nó còn có chức năng san sẻ tầm nhìn, suy nghĩ, tâm tư, quá khứ… của loài vật sở hữu dấu ấn này!”
“Tuyệt vời!” Hạo Thiên vui vẻ hét lên.
Lục lọi trong ký ức của trăn Titan, Hạo Thiên phát hiện ra nó sống ở vùng đầm lầy phía sau ngọn núi ngay chỗ trú ẩn của hắn.
Nói sơ về cấu trúc như sau, lấy hang động làm trung tâm, con suối là đường chia rẽ hai phần đảo, nơi trú ẩn thì ở phía Đông bắc con suối.
Rừng tre, rừng hỗn hợp thì nằm phía nam hang động, đầm lầy thì ở phía Bắc và trải dài xuống phía nam, chia hòn đảo ra làm hai phần.
Hạo Thiên sau khi xem xét tình hình trúng độc của trăn Titan cũng không ảnh hưởng nhiều đến tánh mạng của nó, nên hắn cũng an tâm, nghỉ ngơi một lát rồi hắn cho con trăn trở về đầm lầy và hắn cũng đi tìm lại giỏ tre rồi trở về nơi trú ẩn.
Lúc này, trời hoàn toàn biến mất, Hạo Thiên đã hoàn toàn không còn nhìn thấy gì ngoài một mảng tối tăm, dù đã tìm được giỏ măng nhưng hiện tại hắn không xác định được hướng về hang động.
Bỗng dưng có tiếng kêu của đàn lợn, Hạo Thiên dường như hiểu ra rằng, đàn lợn đã phát hiện ra hắn.
Hạo Thiên co giò lên bỏ chạy, trời tối đen, chỉ thấy mờ mờ khoảng cách tầm hai mét, chạy được một lúc, cái mùi của bãi phân xộc thẳng vào mũi hắn.
Hố phân lúc nãy, thật không ngờ, đi một vòng lại quay lại chỗ này.
Đàn lợn rừng cũng đã đến sát người Hạo Thiên, không còn thời gian để chạy trốn nữa, cơ thể hắn đã không trụ nổi nữa.
Đánh liều, hắn định nhảy vào hố phân thì một ánh sáng le lói và một thanh âm quen thuộc truyền tới.
"Hạo Thiên!"
"Hạo Thiên!"
Có ánh sáng, Hạo Thiên đã nhìn rõ được vị trí đàn lợn rừng cách hắn tầm mười mét. Hắn liền dùng tất cả sức lực còn lại mà chạy thẳng về phía ánh sáng đó.
Đến gần, Diệp Ngân đang cưỡi Hắc Hắc và tay cầm đuốc tìm kiếm Hạo Thiên.
Cách chừng hai mươi mét, Hạo Thiên hô to: "Diệp Ngân! Tôi ở đây!"
Lúc này hắn đã không thể di chuyển được nữa, Diệp Ngân sao khi nghe thấy giọng Hạo Thiên đã tức tốc cùng Hắc Hắc chạy lại.
"Anh làm sao thế? Chuyện gì xảy ra vậy? Để tôi đỡ anh lên…" Diệp Ngân lo lắng, vừa nói vừa đỡ Hạo Thiên lên lưng Hắc Hắc.
"Trở về trước đã… Tôi sẽ kể cho cô nghe sau!" Hạo Thiên mệt mỏi, ngồi trên lưng Hắc Hắc.
"Ôm chặt vào nhé!" Diệp Ngân hướng tới Hạo Thiên nói.
"Ưm… Có chết cũng không buôn đâu! Ha ha!" Hạo Thiên dù đang bị thương nhưng vẫn còn tâm trí đùa giỡn.
Cô nàng cũng không nói gì thêm, Hạo Thiên thì ôm chặt Diệp Ngân, còn Hắc Hắc thì gầm lên vài tiếng để đe doạ lũ lợn đã bị thương kia rồi từ từ về hang động.
Bình thường bọn họ cũng không thân thiết đến nỗi tiếp xúc thân thể như thế này. Nhưng hiện tại ở trong rừng tre này còn có sự tồn tại của nguy hiểm, Hạo Thiên hắn cũng chỉ đùa một chút để giải tỏa tâm trạng, bọn họ cũng chẳng có tâm tư gì khác.
Từ rừng tre đến hang động cũng không xa lắm, nhưng Hắc Hắc phải cõng hai người trên lưng nên có phần bước đi chậm chạp, mất nhiều sức lực cũng như thời gian trở về.
Tới trước cửa hang động, hai người họ rời khỏi lưng Hắc Hắc, Diệp Ngân dìu Hạo Thiên lại chỗ mấy bình gốm rồi rửa sơ cơ thể rồi vào trong hang động.
Diệp Ngân cũng đã bị thương khá nhiều do các cành cây quẹt trúng khi đi tìm Hạo Thiên. Tay cô nàng cũng có quấn một ít vải trắng.
Thấy Hạo Thiên nhìn mình chằm chằm, cô nàng có chút ngượng ngùng.
"Tôi bị làm sao hả? Làm gì nhìn tôi ghê thế?" Diệp Ngân mở miệng hỏi.
"Không có gì! Cám ơn cô đã đi tìm tôi!" Hạo Thiên có chút ngại ngùng nói, hắn ngại là do hắn thấy có lỗi khi để cô nàng lo lắng và để một cô gái đi vào rừng lúc đêm tối nguy hiểm.
Diệp Ngân cũng không có trả lời, hai người họ cũng đi ngủ.
Trời cũng đã sáng, ngày thứ một trăm lẻ bảy…
Hai người họ cùng Hắc Hắc đi ra bờ suối để tắm rửa cho sạch sẽ và ngâm mình dưới nước để rửa trôi hết bụi bẩn cùng sự mệt mỏi của đêm qua.
Khoảng hai mươi phút sau, họ đã tẩy rửa xong cơ thể, sau đó trở về hang động.
Đến gần hang động, Hắc Hắc dường như đánh hơi được điều gì đó, nó gầm lên một tiếng thì thấy trong nhà bếp chạy ra hai con chó sói.
Sao một hồi kiểm tra thì cũng chẳng tổn thất gì ngoài vài miếng thịt lợn rừng. Cũng không có thêm sự nguy hiểm gì nữa, hai người trở vào hang động.
Hai người dường như có tâm sự, không nói điều gì, cả hai đặt lưng xuống giường tre. Diệp Ngân định ngủ tiếp thì Hạo Thiên ngăn cản, hắn bảo cô cởi quần áo ra để hắn mang đi phơi cho khô, nếu ngủ mà quần áo còn ướt thì sẽ dễ bị cảm.
Hắn kéo tấm màn tre xuống, đưa cho cô nàng cái váy da lợn lúc trước, còn hắn thì đi ra ngoài.
Đi đến nhà bếp, Hạo Thiên cũng thay cho mình chiếc quần bằng da lợn, rồi đem quần áo ra ngoài phơi.
Phơi đồ xong, Hạo Thiên trở về nhà bếp và kiểm tra xem còn thiệt hại gì không.