Chương Thiệu Trì vẫn luôn luôn cảm thấy trong lòng có chút áy náy, Bùi Dật từ bảy tám năm trước bắt đầu, cố ý hay vô ý đã tiết lộ với anh, cùng với dấu vết để lại những năm gần đây, hẳn là có liên quan đến những thứ mà người này có được. Anh không thể kiểm tra kỹ, vốn cũng không muốn hạn chế quá mức hành tung của tiểu yêu, cho đối phương hoàn toàn tự do, thích chơi đùa liền ra ngoài chơi. Cũng bởi vì người này luôn tự tin, tự tin đến trình độ tự phụ cùng kiêu ngạo. Ở bên anh ta, nhiều năm như vậy, tốn tiền cũng trả giá tình cảm nuôi ra bảo bối, như thế nào, còn có thể chạy?
Cho đến sau đó người yêu của anh cùng anh càng đi càng xa, bí mật cũng càng ngày càng nhiều.
Xa, nhẹ nhàng, như gần như xa. Cháu trai này vốn là đồ nhặt ngoài đường, cuối cùng thật sự chạy trốn.
Hoa trong gương, trăng dưới nước, mỗi một lần cái gọi là “làm việc”, “đi công tác”, “đi ra ngoài”, thời gian càng kéo dài, huống chi chính anh đi đi lại lại hai bên bờ sông tam, làm ăn cũng bận rộn… Mãi đến có một ngày, phảng phất trong chớp mắt, sinh hoạt cùng tình cảm đều biến chất, và họ biến mất khỏi quỹ đạo cuộc sống của nhau.
Bộ nhớ nứt nẻ, niềm đam mê tan chảy bất lực, những kỷ niệm dần dần biến thành một mảnh mờ, đánh vần không đầy đủ. Gặp lại nhau là dày vò như vậy, đều không thể làm gì được.
Cái gì “Giáo sư đã từng học qua ở Thanh Hoa”, cái gì “Chỉ muốn xác nhận người quen cũ có an toàn hay không”?
Rõ ràng chính là tiện thể lấy cớ, anh biết Tiểu Bùi cũng không tiết lộ hoàn toàn sự thật.
Tiểu hài tử thật là to gan lớn mật, mấy năm nay rốt cuộc đang làm cái gì. Sau lưng còn giấu mấy tay, trên thuyền rốt cuộc còn có mấy đồng bọn? Em có biết mình đang chơi với lửa hay không, đang chơi với mạng sống của mình không?
Chương tổng cố ý đi chậm vài bước đi tới mở cửa, không quên đem khóa quần đang mở rộng một lần nữa kéo kên, nghẹn lửa, đem dục vọng không thể giải quyết được trước thu hồi
“Hắc Báo” ở ngoài cửa rất thô lỗ, một bước lớn liền nhảy vào phòng, tay phải đè ở bên hông, một tay ý đồ muốn đẩy Chương tổng đang cản trở tầm mắt và hành động của hắn ra!
Đôi mắt lãnh khốc và quái đản không giấu giếm ý định đột nhập. Cái tên vạm vỡ, ở khu vực Bắc Phi có biệt danh là “Hắc báo”, cũng là một trong ba tay đấm được con gấu Siberia thuê, làm công việc bẩn thỉu, trên tay cũng dính toàn máu đen.
“Phòng tôi, tôn trọng một chút.” Chương Thiệu Trì giơ tay chặn đối phương.
Khuỷu tay dùng cứng đối cứng, đều hung hăng dập một cái, ép hắn lui về phía sau một bước.
“Làm phản à…… mày muốn gì?” Chương Thiệu Trì lạnh lùng nói, không có ý định nhượng bộ.
Hắc thiết tháp rõ ràng chính là phụng mệnh đến đây soát người, dựa vào ông chủ nhà mình không có ở đây liền xông vào phòng Chương tổng ra oai, đi theo sau vài tên súng vác vai, đạn lên nòng lính đánh thuê. Xong việc Ilya cũng có thể qua loa lấy lệ đây là thủ hạ thô lỗ không hiểu chuyện, đường đột ông rồi. Người này nhìn quét qua sô pha, trên giường một lần, một tay tóm lấy đồ rơi xuống dưới bàn trà.
Hai người vốn khí thế hùng hổ giương cung bạt kiếm, đều sửng sốt.
Củ cà rốt lớn màu hồng làm bằng cao su rơi xuống vào lòng bàn tay của hắc báo, người này tuôn ra ý vị sâu xa cười khẩy: “A, ha hả, tiên sinh, ông chơi một nửa người yêu nhỏ đâu?”
Chương Thiệu Trì: “Không có ai.”
Hắc báo: “Cái gì đây?”
Chương Thiệu Trì: “Mày quản được sao?”
Hắc báo biểu tình trào phúng: “Ông chủ Chương một mình trong phòng thưởng thức đồ chơi JB thú vị này, phải rất thoải mái, phải không?”
Chương Thiệu Trì đáp lễ: “Chó chết, mày muốn thử một chút không?”
“Phòng 988, room service!”
Lại có người không mời mà đến, căn phòng Chương tổng này, hôm nay quả thực trở thành chợ bán thức ăn người đến người đi. Nhân viên dọn dẹp phòng mặc quần áo làm việc và đẩy một chiếc xe làm sạch trực tiếp vào. Một chiếc xe chất tẩy rửa nước khử trùng xẹt qua mặt bốc lên mùi hăng hắc đụng vào người hắc thiết giáp.
Hắc báo tính tình nóng nảy vung một chưởng ra, cơ hồ đem quét dọn bác gái quạt bay đến góc tường.
Quét dọn bác gái theo mang bánh xe của xe làm sạch bị ném ra xa vài mét, xoay hơn phân nửa vòng ở giữa phòng, nửa người túm lấy xe và bật ra tiếng thét chói tai. Trong miệng kêu lộn xộn, báo cảnh sát a, trong phòng này có cướp a, giết người rồi, a a——
Nhân viên dọn dẹp hình như còn bấm còi báo động trên chiếc xe nhỏ, hành lang ngoài cửa nhất thời chuông báo động lớn, bước chân lên lầu ồn ào.
Hắc báo lẩm bẩm mắng một câu “Mẹ kiếp”, lúc này đụng phải Chương tổng đột nhiên xông vào nhà vệ sinh!
Chương Thiệu Trì xoay người một cước đạp cao, đạp thẳng vào cổ tên da đen!
Hắc Báo lui về phía sau né tránh một cước này cương mãnh lực đạo, ngăn cản, sau đó một quyền đập vào mặt anh. Chương Thiệu Trì ngửa ra sau tránh Hắc Báo rút chân xông lên, thương đã nơi tay chuẩn bị càn quét, liền biết nhất định giấu người.
Loảng xoảng ——
Khi tên này lao tới, bị Chương tổng tức giận một khuỷu tay nện xuống, từ phía sau công kích, cái đập rất tàn nhẫn. Kẻ xâm nhập ác ý đã bị đập vào bồn cầu với lực va chạm và quán tính rất lớn. Cằm cũng đủ cứng, trực tiếp đập vỡ cái nắp bồn cầu……
Máu chảy đầy đất, hắc báo nâng xương cằm gãy của mình, nhãn cầu vỡ ra vì đau dữ dội, tiếng kêu đau đớn phân mảnh, a——
Tầm nhìn trong nhà vệ sinh có thể nhìn thấy không bị cản trở, ngoại trừ hai người bọn họ, không còn một người nào khác.
Thậm chí vòng cổ, còng tay kia một bộ một bộ dông dài đồ vật đều mang đi, không để lại dấu vết cho căn phòng.
Bên cạnh bồn tắm là một cửa sổ lớn. Cửa sổ để lại một khe rất hẹp, phảng phất có thể tưởng tượng người trong cuộc mặt mày gian từ lúc sinh ra đã mang theo hai phần ngạo khí, ba phần bất kham, chính là nói cho Chương tổng: Đi trước nha, tôi muốn đi thì có thể đi, tôi muốn đến chính là “Tôi nguyện ý”.
……
“Thật ngại quá, tôi mới vừa rồi hơi nặng tay”.
“Bảo ông chủ của mày tới đỡ, hay là mày tự mình đi?”
Chương Thiệu Trì bễ nghễ ngồi xổm trên mặt đất nhặt cằm hắc báo. Tên kia bưng mặt đầy máu, được đồng bọn đỡ, một đám người mắt mang ác độc rời đi.
Sách…… Quét dọn bác gái giống như một con mèo hoa lớn chỉ nhìn náo nhiệt, trốn sau cửa lộ ra nửa khuôn mặt, dùng mũ đồng phục đè lên mấy sợi tóc bên tai.
Trong kênh một tiếng khẽ.
【000】: “Đi, rút lui đi.”
Quét dọn bác gái hắng giọng một cái: “Chương Tiên Sâm, tôi sẽ gọi thợ sửa chữa, để cung cấp cho ông một cái bồn cầu mới ha! ““
Nói xong lòng bàn chân như bôi dầu, Chương Thiệu Trì xoay người một phen nắm bả vai cô ấy, muốn chạy?
Thật sự coi tôi không thấy được cô nhìn quen mắt?
Quét dọn bác gái bị nắm nhất thời lùn ba thước, thiếu chút nữa quỳ xuống, tránh hai lần cũng không thể tránh khỏi kiềm chế. Biểu tình rõ ràng không đợi tra tấn bức cung liền trực tiếp thú nhận, tôi, tôi, tôi bằng không đem chiếc áo sơ mi cao cấp bị đổ canh cà chua lạnh của ông rửa sạch trả về cho ông được không, có thể đừng đá rơi cằm hoàn mỹ nhập khẩu kiểu Hàn Quốc trên mặt tôi hay không!
Chương Thiệu Trì đứng thẳng, hừ lạnh mở miệng: “Nói cho hắn biết, hắn câu cái họ Chu ngu ngốc kia, ân…… Mặc kệ tiểu tử đó có sạch sẽ hay không, tóm lại sợ là không thể an ổn xuống thuyền, không chừng là chết trong tay con gấu kia. Tiểu Bùi nếu còn muốn sống, mau chóng rời khỏi chiếc thuyền này.”
Quét dọn bác gái là bị keo dán hoá trang tạo ra một mặt đầy nếp nhăn, dưới da khó khăn mỉm cười: “Chương tổng, chúng ta hiện tại đều ở trên biển, một cái tuyến thượng châu chấu, ai cũng không đi được a.”
Chương Thiệu Trì cắn răng: “Hắn muốn đi đương nhiên có thể đi, hắn còn có thể lên trời đây! “
Quét dọn bác gái cười: “Vậy thì tôi đi đây, khụ khụ, ông chủ, anh bảo trọng thân thể. Phải ăn nhiều hơn và ít tức giận hơn.”
Chương luôn chưa bao giờ ra tay đánh phụ nữ, xác thật sắp cao huyết áp.
“Che chở hắn, đừng để hắn xảy ra chuyện.” Chương Thiệu Trì vẻ mặt khó chịu vì dục vọng lâu ngày không thỏa mãn, “Hắn muốn nghe hoặc là thương lượng chuyện gì…… Bảo hắn lại đến tìm tôi.”
……
Quét dọn bác gái ra ngoài huýt sáo, đẩy chiếc xe dọn dẹp của mình đi qua hai hành lang, liền thoải mái bỏ xe đi, lắc mình biến mất.
Trên lầu, một căn phòng ngập tràn khói thuốc xì gà cùng cần sa. Điện sò ty lôi kéo ra hắc ám kim loại bầu không khí quỷ khóc sói tru, đèn đuốc lúc sáng lúc tối, che giấu nơi đó hết thảy dâm mĩ cùng điên cuồng.
Cậu bé tứ chi mảnh khảnh làn da trắng nõn, bước nhảy vọt nhảy vào phòng, lập tức bị cột đèn chói mắt và khói đen trong phòng ngăn cản bước chân.
Ilya · Ni Áo dương Khoa Phu Tư cơ, ngồi ngửa trên ghế sofa, phun khói xì gà. Ánh mắt mê ly, âm nhạc ảo giác xung quanh, cùng nhau dung hợp thành sương mù quỷ dị trong không khí.
Cậu bé có đôi mắt to đẹp, lông mi dài xoăn chứa đựng sự rụt rè và thận trọng tinh tế, nhưng vẫn duy trì sự lịch sự: “Ba ba.”
Ilya khóe miệng hiện lên ý cười: “Ha hả ha hả…… Lại đây.”
Tiểu Ilya nhìn xung quanh, từng bước đến gần cha mình.
Ilya ngồi trên ghế sofa, tháo mặt nạ vải đen và phơi bày trạng thái thực sự của một nửa khuôn mặt trước mặt cậu bé. Phía dưới mái tóc bạch kim, bên tai hiện ra một vết sẹo màu đỏ sẫm với vết sẹo, giống như thảm trạng bị hỏa diễm thiêu đốt ra, làm cho khuôn mặt vốn anh tuấn trở nên đáng sợ, lồi lõm không bằng phẳng.
Vị trí giữa của tháp giếng dầu phát nổ trong nháy mắt, một quả cầu lửa khổng lồ bốc cháy. Là bùng nổ, phảng phất như cắt tháp dầu từ giữa thắt lưng bị chém… Khí lãng lập tức lật đổ mấy chiếc xe tải trên mặt đất, người nổ tung kêu cha gọi mẹ ẹ, cuồn cuộn khói đặc như lốc xoáy cột gió thẳng lên mây…
Thủ đoạn phá hủy, trận chiến này cơ hồ làm cho “Con gấu Sa mạc” thuê đám ô hợp toàn quân bị diệt, cũng là xuống tay đủ tàn nhẫn.
A……
A!!!……
Ilya vuốt ve một nửa khuôn mặt của mình bị phá hủy bởi một vụ nổ, cười lạnh, cười quỷ dị, cười ra một loạt các tiếng kiệt kiệt: “Mày làm tốt lắm ah.”
Gã ngồi xếp chân trên sô pha, rất kiên nhẫn trang điểm cho mình, lát nữa còn phải ra ngoài gặp người, còn phải chuẩn bị buổi tối phong phú cuộc sống về đêm thú vị.
Một lớp màu nâu đỏ màu xanh lá cây che khuyết điểm, bao gồm tất cả các khiếm khuyết. Màu nền phấn so với Nhiếp Đại Hoa còn dùng còn trắng hơn, lại nhíu mày vẽ cho mình đường kẻ mắt màu lam bạc.
“Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì những người giàu có bốn biển nhưng đạo đức giả gian lận, vô sỉ tham lam hưởng thụ tất cả những điều tuyệt đẹp, tốt đẹp của thế giới này, bọn họ cao cao tại thượng, ăn trên ngồi trước, bọn họ tận hưởng tất cả mọi thứ mà mỗi người chúng ta nên tận hưởng. Dựa vào cái gì? …… Ha ha, bọn họ có được, tôi cũng muốn có, bọn họ từ trên người tôi tước đoạt đi, tôi cũng muốn cướp đi của bọn họ… Cướp đi tất cả những gì bọn họ quý trọng, ha ha, ô ô ô ô…”
Khuôn mặt anh tuấn gầy gò rơi vào trong khốn cảnh dữ tợn, thân hình run rẩy, thấp giọng khóc nức nở. Ở tủ nhỏ đầu giường bày một khung ảnh kim cương bạc thuần khiết, đó là bóng dáng quyến rũ mỉm cười của một phụ nữ tóc xoăn màu nâu.
Tiểu Ilya đẹp trai, cũng di truyền một đầu tóc màu nâu quyến rũ, cười rộ lên khóe miệng cũng sẽ giương lên.
Cậu bé cũng đeo đàn điện tử đồ chơi của mình, học cách đứng đỉnh hông trước mặt cha mình, “Tí tí tách tách”, khéo léo chơi các phím đàn của mình.
Đột nhiên, dưới bàn cũng truyền ra âm thanh run rẩy của công cụ điện “Ong ong ong ong”.
Tiểu Ilya nhìn dưới bàn trà, kinh hô lui về phía sau, bị dọa sợ che miệng.
Bốn chân của bàn trà, dùng còng tay da trói tay và chân, đó là Tạ Liêu Sa, nằm sấp trên thảm, đau đớn hưởng thụ ân tứ của chủ nhân.
Ilya mỉm cười lạnh đẩy bánh răng điều khiển từ xa lên trên cùng. Tạ Liêu Sa tay chân bị trói thất thanh thét chói tai.
Sau một thời gian dài, cho đến khi cổ họng khàn khàn kiệt sức, bị tra tấn đến mức không nhúc nhích.
“Con thấy không, nhìn một người đàn ông nhỏ bé bị chơi đùa, bị hắt hủi như thế nào, sống còn tệ hơn là chết.” Ilya nhìn con trai gã.
“Nó từ nhỏ đã bị bán, đây là vận mệnh nó xui xẻo. Ba sẽ không để cho tương lai con trở thành như vậy, trở thành viên chocolate trên dĩa của người khác, hoặc một quả anh đào trang trí trên bánh kem. Ilya, tiểu bảo bối, con sẽ không, con sẽ không như thế. Thế giới này chính là mạnh được yếu thua, những người đó âm u, ác độc, lãnh khốc! Nếu như con không tàn khốc nhất dùng thủ đoạn để nghiền nát kẻ thù, những kẻ thù đó sẽ không lưu chút tình nào mà giết chết con. Nếu như con không giết chết bọn họ, tương lai con sẽ giống như tên xui xẻo này bị người ta coi là thịt cá nghiền ép…… Ilya, tiểu bảo bối của ba, nhớ kỹ ba đã nói qua với con những lời này.”
Tiểu Ilya ôm chặt cây đàn điện tử trong lòng, chống đỡ nội tâm bất an và mê mang, nhanh chóng gật đầu.
……
Chương tổng đi đến nhà hàng Pháp tốn nhiều tiền ngày hôm qua, suy nghĩ một chút, khoác áo gió đi vòng quanh cầu thang, sau khi rời đi, anh chuyển hướng đến quán cà phê sandwich ở tầng dưới.
Menu trên màn hình lớn trước quầy giá cực rẻ. Một đĩa bánh mì thịt gà với salad khoai tây và một ly nước uống có ga lớn miễn phí. Hóa đơn này rẻ hơn tiền boa của nhân viên pha chế trong một nhà hàng sang trọng.
Chương tổng tự mình bưng đĩa thức ăn, cố gắng hết sức lượn một vòng qua quán ăn đông đúc, cuối cùng tìm được một chỗ trong góc tối để không phải đứng ngoài hành lang ăn.
Anh cúi đầu nhai bánh sandwich. Tạm được, có thịt.
Giọng nam trầm thấp và uyển chuyển chảy vào màng nhĩ của anh: “Thưa ông, tôi có thể đổi cho ông một cốc soda blackberry được không?”
Chương Thiệu Trì ngẩng đầu, tầm mắt hai người thuận lợi nối liền trong nền lộn xộn bóng người. Cái nhìn này, liền nhìn nhau thật lâu không muốn dời đi.
Chương tổng tiếp tục vùi đầu ăn đồ của hắn, hừ một tiếng. Khóe miệng lại không nhịn được giơ cao ra biểu tình, sandwich tư vị cũng không tệ lắm.
Bùi tiên sinh mặc một thân trang phục nhân viên cửa hàng thức ăn nhanh, nhanh chóng ngồi xổm vào khoảng trống bên dưới chiếc bàn, hoàn toàn chìm trong ánh đèn mờ ảo.
“Khó nuốt phải không? Anh thực sự có thể ăn những thứ này?”. Bùi Dật nói.
“Có gì không thể ăn được?” Năm đó, tôi đứng canh gác bên sông Mẫu Đơn, mùa đông ăn một cái rắm a, khoai tây bắp cải đều gặm không còn, vỏ cây cỏ đều nếm qua. Muốn ăn thịt, tôi phải tự mình mang theo súng lên núi săn! “Chương Thiệu Trì kiêu ngạo nhai bánh gà, “Về sau cũng bị tôi một mình săn sạch, chỉ có thể lên núi săn gấu.”
“Năm đó?” Người dưới bàn cười hẹp hòi, “Anh còn có thể đánh gấu? “
Chương tổng duỗi chân đá hắn, tiểu lãng hóa.
Kết quả giày da và chân đã bị bắt. Bùi Dật không hề giễu cợt, nhẹ nhàng lấy một chân anh ra khỏi giày…
“Tại sao không đi đến nhà hàng Pháp trên lầu?”
“Em không phải vừa keo kiệt lại thiếu tiền sao? Bộ dáng của em thực thiếu kinh phí, Đi công tác không thể ở phòng tiêu chuẩn, để cho các người trụ khoang đáy. Đều không tiền ăn cơm, phải đến bán?… Tôi ở chỗ này chờ em bán.”
Người dưới bàn, không tự chủ được cũng khóe miệng khẽ nhếch lên, đáy mắt hiện lên một chút cảm động rất dễ thỏa mãn.
Bùi Dật một tay nắm chân Nhị Cữu Cữu, giống như trước kia vô số lần ở trên sô pha, ngoan ngoãn xoa bóp ngón chân, đem huyệt vị dưới chân toàn bộ đều sờ một bên, đem nam nhân dỗ dành thoải mái.
Hai tay này thật tuyệt vời, tuyệt đối, muốn đem ai Lăng Trì, có thể lột da xé thịt túm lấy mạch máu cho Lăng Trì, muốn chương tổng chúng ta thoải mái hưởng thụ, có thể cho hắn hưởng thụ giống như thiên đường. Chỉ cần xoa bóp chân thôi? vốn ngay cả vở kịch cũng chưa diễn, nhưng lúc này, Chương tổng đã cảm động rơi nước mắt.
Chương Thiệu Trì khẽ nheo mắt, nhất thời yên tĩnh lại, tự nhiên sinh ra tâm tình vô cùng quý trọng.
Trước kia, trước kia sao lại không có… Không trân trọng như vậy.
Trước kia vẫn là đối Tiểu Bùi không đủ săn sóc, không dịu dàng, ngọt ngào như bạn trai của người khác, kết quả thì sao, liền không thể bảo vệ tiểu người yêu, liền đem bảo bối này làm mất rồi sao?
……
Có thể là bị xoa bóp chân đặc quyền của tư nhân hối lộ tâm tình, lúc trước Tiểu Bùi tiên sinh từ phòng Chương tổng tự mình chạy trốn, cũng không nhắc tới chuyện đó. Có cảm giác trong lòng mà bỏ qua mâu thuẫn, đi thẳng đến chính sự.
“Chuyện em muốn hỏi, tôi cũng đi phía sau khoang hàng hóa xem qua, chỉ tìm được khoảng mười thùng súng không có giấy phép, có thể là buôn lậu từ Bắc Phi, muốn vận chuyển về phía đông. Về phần tên này rất kiêu ngạo nói cái gì tên lửa đầu đạn sinh hóa, rất nhiều thuốc thử vi khuẩn sinh học, tôi không thấy, tôi hoài nghi gã kỳ thật cũng chưa có lấy được về tay “ Chương Thiệu Trì phân tích, “Nếu thật sự lấy được, ngược lại không dám lớn tiếng như vậy, còn đi đường thủy rõ ràng tốc độ rất chậm, gã còn không ôm hàng vội vàng chạy sao? “
“Ta cũng đoán trong tay gã không có hàng, đây là một chiếc thuyền rỗng, cấp bậc hàng nguy hiểm so với lúc trước giảm đi rất nhiều.” Bùi Dật rất nhanh suy tư, “Chúng ta khống chế toàn bộ thuyền sẽ không đến mức khó giải quyết như vậy. “
“Ở trước mặt tôi còn giả vờ? Chương Thiệu Trì trừng mắt nhìn dưới bàn: “Tôi nghe nói em là tới tìm lão giáo sư người quen cũ ôn chuyện sao?”
“Chuyến đi này cũng thiệt thòi lớn cho Nhị Cữu Cữu, Ilya không kiếm được một xu trên tàu chở khách, anh còn muốn uống canh?” Bùi Dật cười nhạo nói, “Khẩu khí này có thể nhịn được không? Còn không tạo phản giết chết gã a. “
Chương tổng phiền đến mức đạp xuống dưới bàn một cước, lại bị người mắt sáng tay nhanh bắt được, dẫn tới hai tiếng cười khẽ. Tiếng cười trầm thấp và quyến rũ đó khiến anh hoảng hốt. Chân anh cố ý ở trên xương quai xanh của Bùi tiên sinh, trên cổ, dùng sức cọ qua một chút…
“Còn nữa, các người chỉ tra khoang hàng hóa phía sau, chưa từng đi qua vũ trường trên tầng cao nhất cùng nhà hát lớn sao?” Chương Thiệu Trì dùng khăn giấy lau miệng.
“Nhà hát? Cái đang treo bảng ‘cải tạo’? Tôi đi vào và thấy nó, tất cả đều tối thui.”
“Phòng khiêu vũ ở dưới khoang trên cùng một tầng, sau đó chính là nhà hát, nhà hát lớn chiếm không gian ước chừng ba tầng nhà. Một chiếc siêu tàu du lịch bán vé kiếm tiền đi biển, cơ sở giải trí quan trọng như vậy không mở cửa vì lý do trang trí. Họ đang lừa tiền mua vé? … Thật nực cười!”
Không hổ là ông chủ đã làm nhiều năm kinh doanh giải trí thanh sắc, chuyên môn chú ý loại địa phương này, “nhất châm kiến huyết”.
Bùi Dật gật đầu: “Trong nhà hát có quỷ. “
“Hơn nữa chiếm ba tầng không gian.” Chương Thiệu Trì nói, “Đừng nói giấu một hai con tin, binh lực tàng trữ một trung đoàn cũng đủ dùng. “
Bùi Dật: “Anh xác nhận trong đó có vấn đề, hay là anh đoán? “
Chương Thiệu Trì nhún vai: “Tôi đoán. Nhưng thư ký của tôi lên thuyền trước để xem phòng, không khéo léo phát hiện ra, lịch trình biểu diễn chi tiết ban đầu ở cửa nhà hát, còn có đoàn xiếc thú, trước khi mở thuyền bị người ta vạch trần, sau đó địa điểm đột nhiên đóng cửa, khóa lại không cho phép bất cứ ai ra vào. “
“Hiểu rồi, tối nay tôi đi xem một chút, rốt cuộc là cơ quan gì.”
Bùi Dật giúp người đàn ông xỏ giày da, buộc dây cẩn thận, rồi liếc nhìn từ dưới mép bàn để tỏ lòng biết ơn.
Gương mặt Chương Thiệu Trì đột nhiên nghiêm túc: “Em đừng đi, không được đi. Em định làm gì, em vẫn muốn sống không? “
Bùi Dật quỳ một gối dưới bàn, không muốn tranh cãi, liền ôn tồn nhéo mắt cá chân trần của Chương tổng. Đôi mắt đó hiếm khi mang theo một tia cười.
“Em…… Ai……”
Chương tổng phẫn nộ nắm lấy bốn năm cây khoai tây chiên, toàn bộ ném vào miệng “rên rỉ” nhai. Anh một tay hướng dưới bàn nắm lấy cổ Bùi tiên sinh, người có vướng bận liền sẽ không làm gì được.
Trong khi đó, ở phía bắc Yên Sơn, dãy núi Màu xanh được bao phủ với mưa khói, Tổng Bộ của Cục Tình báo Đặc biệt VI đang ở đây.
Máy tính hiển thị bước mới nhất của thông tin định vị vệ tinh chiến lược: 【 các đơn vị xin chú ý, Bắc đẩu số 33 19 thời điểm 48 phân 50 giây định vị truyền đến tin tức, có khác một chiếc tàu chiến đang thong thả tới gần trong cuộc hành trình “Mị ảnh hào”. Đánh giá trắc thuyền dài 80 mét, trọng tải 3000 tấn, nghi ngờ là một tàu chiến nhỏ đã ngừng hoạt động ở vùng biển Bắc Phi và sử dụng bất hợp pháp, lắp ráp vũ khí không rõ…】
Tổng tư lệnh ngay lập tức gõ điện trên màn hình: 【 Nhanh chóng thông báo cho nhóm NAF-A, nhóm NAF-B, một con tàu từ phía tây bắc đi theo, cách nhau nửa ngày, kẻ thù và thiết bị không rõ ràng. 】
……
Giữa làn khói thơm nồng nàn, Ilya khoác lên mình chiếc áo choàng thêu để che đi những vết sẹo trên ngực và đùi.
Cả hai đều là là thân kinh bách chiến, bò ra từ cõi chết xem ai chết trước
Người này liếc mắt qua một cái gương: “Sách, thật xinh đẹp!”
Từ đằng sau khung ảnh của người phụ nữ có mái tóc xoăn màu nâu, gã lấy ra một tấm thẻ nhung hình rắn màu đen.
Trên mép thẻ bài rắn màu đen, có những mảnh vỡ lởm chởm do đốt cháy, xé nát ký ức của hắn hết lần này đến lần khác, cũng đau đớn và bàng hoàng
“Tiểu bảo bối, tao biết mày đang ở bên cạnh tao. Mày đã tìm được lối vào cạm bẫy chưa? Mày đã sẵn sàng để nhảy vào bữa tiệc mà tao đã chuẩn bị đặc biệt cho mày. Đừng trốn đông trốn tây phía dưới boong tàu nữa nhanh chóng lộ đầu rắn và răng độc của mày ra, tao đang chờ đợi mày……… Chui đầu vô lưới. “
Mỹ nhân màu xanh đen bên trong hộp thú cưng, “Tê” một tiếng ngẩng cao đầu, nóng lòng muốn thử, chờ đợi một khắc con mồi hiện thân.