Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối - Giang Diệu

Lục Lưu nâng cằm nàng lên nhưng không dám dùng sức, hắn cảm thấy làn da của tiểu cô nương trơn bóng ấm áp, giống như trứng gà bóc, hết sức non mềm. Nàng há miệng, hắn cúi đầu xem xét, đúng thật là bị phỏng.

Cũng may không nghiêm trọng lắm. Lục Lưu dùng ngón tay xoa xoa viền môi của nàng, chống lại ánh mắt long lanh như sương sớm của nàng và đôi môi hơi hé mở kia, nhất thời hắn nghĩ tới điều gì đó mà mắt tối xuống, hắn kiềm chế không được, cúi đầu xuống...

Lần trước là do nàng không đề phòng, lần này đã có kinh nghiệm, làm sao Giang Diệu để yên cho hắn bắt nạt mình được?

Nàng rụt đầu né tránh, đôi môi nam nhân vừa vặn rơi tên đỉnh đầu nàng. Rất ấm áp, Giang Diệu cảm thấy da đầu mình run lên, nàng đưa tay đẩy hắn ra nhưng lại bị hắn dùng sức nắm chặt cổ tay. Nàng vốn muốn nói chuyện nghiêm túc với hắn, song không ngờ hắn lại đối xử với nàng như vậy... Nàng lại nhớ tới Nhị ca và Kim Nguyệt, Giang Diệu thầm nghĩ: Có phải nam nhân thường ngày không thích nói chuyện, sau lưng đều làm thế này hay không?

Trên đầu Giang Diệu đội mũ lông mềm như nhung, mũ lông được làm từ lông chồn tuyết quý giá.

Hiện giờ, miệng Lục Lưu vô tình dính mấy sợi lông.

Hắn nhíu mày mấp máy môi một chút để mấy sợi lông kia rơi hết lại lên đầu tiểu cô nương, mặt mày hắn mới tươi lên được một tý. Hắn nắm cổ tay nàng, nặng nề hỏi: “Quan hệ giữa nàng và Hoắc Nghiễn không tệ nhỉ?”

Giang Diệu bĩu môi: “Tiểu nữ và Tuyền tỷ tỷ thân như tỷ muội, đương nhiên Hoắc đại ca đối xử tốt với tiểu nữ.” Nàng chờ cả buổi cũng không thấy hắn nói đến vấn đề chính nên hơi buồn, ngẩng đầu lên hỏi hắn, “Vương gia hỏi chuyện này làm gì? Nếu hôm nay Vương gia tìm tiểu nữ để hỏi mấy chuyện vặt vảnh này, vậy thì Vương gia đưa ta trở về đi.”

Hắn biết nhà nàng quản rất nghiêm nên cũng không định nhiều lời với nàng. Chuyện Hoắc Nghiễn hắn không muốn hỏi nhiều, dù sau sớm muộn gì hắn cũng biết. Lục Lưu suy nghĩ một lát mới nói: “Sau hôm đó, bản vương suy nghĩ rất nhiều...” Hắn vỗ vỗ đầu nhỏ của nàng, thấy nàng dịch mông giữ khoảng cách với mình, sắc mặt hắn không vui, “Tới gần một chút, coi chừng té bây giờ.”

Giang Diệu ngồi yên, giật giật bàn tay bị hắn nắm, nàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói: “Vậy thì Vương gia buông tay trước đi.”

Lục Lưu không buông, ngược lại hắn còn kéo nàng qua. Tiểu cô nương mười mấy tuổi thì có mấy phần sức mạnh, Lục Lưu vừa kéo một cái thì nàng đã dễ dàng ngồi sát bên cạnh hắn. Hắn biết nàng là người thông minh nên nói thẳng: “Chuyện ngày ấy, đúng là bản vương sai, nếu như nàng đồng ý, vừa qua năm mới bản vương sẽ tìm bà mai tới cầu hôn, nàng cảm thấy thế nào?”

Giang Diệu lại ngơ ngẩn nhìn hắn, giống như muốn tìm một chút manh mối gì đó trên mặt hắn. Nhưng mà vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, bày ra dáng vẻ trưởng bối, làm như hắn muốn cầu hôn là nàng phải vội vàng gả cho hắn vậy. Tuy nhiên, tóm lại là nàng không có nhìn lầm người.



Khóe miệng nàng cong lên, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nàng cũng không thấy xẩu hổ gì cả, “Vậy để ta suy nghĩ một chút.”

Tuy hắn biết nàng sẽ không đồng ý ngay, nhưng khi nghe nàng nói muốn cân nhắc, trong lòng hắn không biết có mùi vị gì. Song hắn không muốn thể hiện ra ngoài, có điều hắn vẫn không chịu đựng được hỏi: “Bản vương đã làm gì khiến nàng không vui hả?”

Giang Diệu còn nhỏ tuổi nhưng nàng là người có chủ kiến, nghe xong lời này nàng mới nói: “Có nhiều lắm.”

Lục Lưu nhìn nàng một cái, ý bảo nàng nói tiếp.

Giang Diệu đánh bạo nói: “Mặc dù thân phận Vương gia cao quý, nhưng dù gì ta cũng là đích nữ của Trấn Quốc Công phủ, đã quen hưởng vinh hoa phú quý nên ta cũng không để ý đến mấy thứ Vương gia có. Hơn nữa, phụ mẫu ta muốn gả ta cho một người hiền lành có chí cầu tiến, Vương gia người.. Rõ ràng không phải đối tượng tốt. Cộng thêm địa vị của người ở trên cao, xung quanh có quá nhiều người dòm ngó, ta không đủ tự tin để đứng bên cạnh người.” Hiện tại Lục Lưu càng có quyền cao chức trọng bao nhiêu thì càng nguy hiểm bấy nhiêu, hắn lại chưa thành thân, không thê không tử, không có uy hiếp, nói chung cũng có nguyên nhân này, “... Vương gia cũng biết, chuyện lần trước ta không dám để lộ ra ngoài cũng không dám nổi giận là do còn có một nguyên nhân rất lớn, đó là vì e ngại thân phận của người. Ta không dám đắc tội.”

Nếu đổi thành người khác, thái độ của nàng sao có thể tốt như vậy? Sau đó Giang Diệu cũng có nghĩ tới, nếu đổi lại là người khác hôn nàng, nàng sẽ giải quyết thế nào? Kết quả là, thái độ của nàng đối với Lục Lưu là rộng rãi nhất rồi.

Lục Lưu nhìn nàng chằm chằm, hắn phát hiện tuy tuổi tiểu cô nương còn nhỏ, nhưng trong lòng nàng sáng suốt hơn bất kỳ ai. Có điều, hắn thừa nhận, mỗi lời nàng nói đều có lý cả.

Tuy nhiên, mặt mày Lục Lưu bỗng dịu dàng hơn, “Vậy ngoài nguyên nhân lớn đó ra thì còn nguyên nhân nhỏ gì nữa?”

Giang Diệu không ngờ hắn sẽ hỏi như thế, nhất thời nàng ngẩn ngơ, mặt từ từ nóng lên.

Giang Diệu cảm thấy, nàng thông minh như vậy, nhưng trước mặt hắn, hình như thông minh của nàng không đủ dùng.

Lục Lưu nới lỏng tay rồi sau đó kéo nàng ôm vào lòng, thấy nàng giãy giụa hắn càng dùng sức ôm chặt, đặt cằm lên đỉnh đầu nàng, lẩm bẩm nói: “Nàng nói thêm một chút đi mà...”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!