“Có lẽ đúng, có lẽ còn có người khác, bây giờ rất nhiều chuyện đều như thường hoa trong sương, nhìn không rõ, chúng ta chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy”
Thẩm Hạ Lan kéo tay Lam Tử Thất, nói xong liền xoay người đi chọn vĩ cầm.
Đã muốn tham gia thi đấu thì cô không muốn thua Thẩm Niệm Niệm, nhưng vĩ cầm chuyên thuộc về mình cô đã để ở Mỹ, lại còn trong tay Đường
Trình Siêu.
Thẩm Hạ Lan không muốn có bất gì dính dáng gì tới anh ta, cho nên dứt khoát mua một cây mới. Nhưng dạo một vòng, Thẩm Hạ Lan cũng không tìm thấy cây nào thuận tay. “Đều không hài lòng à? Nếu không chúng ta đi tiệm khác xem sao?” Lam Tử Thất không hiểu vĩ cầm, thậm chí có thể nói cô ấy không hiểu mấy về âm nhạc, chỉ biết hát vài câu trong ca khúc thịnh hành mà thôi.
Cho nên lúc Thẩm Hạ Lan kêu cô ấy đến tìm nhà soạn nhạc, Lam Tử Thất mới có thái độ thử xem, dù đối phương không để ý tới mình, cô ấy cũng không tức giận, dù sao cô ấy thật sự không am tường nó.
Thẩm Hạ Lan không biết giải thích với Lam Tử Thất thể nào về chuyện vĩ cầm, nhưng lại cười nói: “Không sao, chúng ta từ từ chọn, không gấp” “Tớ không vội mà”
Lam Tử Thất thật sự không vội, nhưng Thẩm Hạ Lan lại có chút nôn nóng rồi. “Cậu đó, tớ thấy chúng ta vẫn là đến quán bar hay là nơi nào đó xem thử đi, nói không chừng có thể luyện giọng cho cậu” Thẩm Hạ Lan không chọn được vĩ cầm ưng ý, liền quyết định tạm thời gác qua một bên, quay đầu lại thử hỏi tiệm đàn khác. Bây giờ quan trọng chính là chuyện của Lam Tử Thất.
Mặc dù Lam Tử Thất không rành về âm nhạc, nhưng cô từng nghe cô ấy hát, người phụ nữ này hát vẫn là rất ra dáng, tình cảm dạt dào, có sức tuyên truyền, hơn nữa âm sắc còn không tệ.
Trước đây lúc không định đi con đường này, Thẩm Hạ Lan đã nói Lam Tử Thất có tiềm chất làm ca sĩ, nhưng lúc đó không ai xem là thật.
Thấy Thẩm Hạ Lan thật sự nôn nóng dẫn mình ra ngoài, Lam Tử Thất cũng thu lại tâm trạng đùa cợt, thấp giọng nói: “Vậy chúng ta đi thử xem? Nhưng cậu đừng hi vọng quá lớn, người ta ai nấy đều xuất thân chuyên ngành, người như tớ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay”
“Đừng nói linh tinh, đi theo tở.”
Thẩm Hạ Lan kéo Lam Tử Thất đến một quán bar khá nổi tiếng, bên trong có sàn biểu diễn. Sau khi vào, Thẩm Hạ Lan trực tiếp tìm tới ông chủ quán bar, hi vọng có thể để Lam Tử Thất thứ hát một khúc.
Ông chủ ban đầu nói gì cũng không đồng ý, nói quán bar có ca sĩ cố định, họ không thể phá quy tắc, nhưng Thẩm Hạ Lan nói họ không cần tiền, chỉ là ngứa họng, muốn đi lên hát một khúc mà thôi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!