Đương nhiên là Lam Tử Thất biết ý tốt của Thẩm Hạ Lan, cô cười với Thẩm Hạ Lan, sau đó quay đầu lại nói với ba mẹ nhà họ Thẩm: “Cháu nhớ học phí ba năm đại học của cháu là ba trăm triệu, các người cầm luôn bây giờ hay là lúc nào?”
“Muốn ngay bây giờ.”
Thẩm Niệm Niệm nhìn cái thẻ ngân hàng ở trong tay của Lam Tử Thất, trong mắt xẹt qua một tia tham lam.
“Không được đâu, tiền này là của Tử Thất."
“Được thôi, các người cứ chờ đó đi, bây giờ tôi đi lấy tiền cho các người, nhưng mà sau khi các người nhận tiền này rồi thì tôi và các người, Thẩm Hạ Lan và các người đã không còn có quan hệ gì nữa. Ông Thẩm, theo như tôi được biết Diệp Ân Tuấn muốn các người rời khỏi Hải Thành thì đã cho các người ba mươi tỷ, ba mươi tỷ này đã đủ để các người sống có một đời, cũng coi như mua đứt mối quan hệ của các người và Thẩm Hạ Lan, cho nên tôi xin là sau này các người đừng lấy phần ân tình nuôi dưỡng Hạ Lan ra mà làm tổn thương và kiểm soát Hạ Lan.
Dù sao thì các người cũng đã nhận tiền, phần ân tình cũng đã không còn nữa.”
Nghe thấy Lam Tử Thất nói như vậy, Thẩm Hạ Lan trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Diệp Ân Tuấn cho bọn họ ba mươi tỷ?
Sao Lam Tử Thất lại biết? Cô nhìn Lam Tử Thất, cứ luôn cảm thấy hình như là mình đã bỏ qua cái gì đó rồi.
Ba mẹ nhà họ Thẩm nghe Lam Tử Thất nói như vậy ở trước mặt của mọi người, gương mặt già nua không thể chịu đựng được.
“Diệp Ân Tuấn ép buộc chúng tôi rời khỏi quê hương tổ tiên của chúng tôi, cho nhiêu đó thì thế nào chứ, huống hồ gì nhà họ Diệp cũng đâu có thiếu tiền?
“Nhà họ Diệp không thiếu tiền thì nên để các người đòi hỏi mua đứt tình cảm cùng tôi? Ba, từ khi nào mà ba trở nên thế tục như vậy chứ?”
Quả thật là Thẩm Hạ Lan không thể tin được người đang đứng trước mặt mình chính là người ba mà mình đã kính trọng nhiều năm như thế.
Ba Thẩm không dám nhìn thẳng vào mắt của Thẩm Hạ Lan, ấp úng không thể trả lời. Thẩm Niệm Niệm lại cười lạnh nói: "Cô không thiếu tiền, đương nhiên không biết thế tục rồi,
chúng tôi thì không giống như vậy. Thẩm Hạ Lan, cho dù chúng tôi có nhận tiền thì như thế nào chứ, cô phủ nhận ơn nuôi dưỡng của ba mẹ đối với cô à?”
“Mẹ, mẹ cũng nghĩ như vậy?” Thẩm Hạ Lan nhìn về phía mẹ Thẩm. Mẹ Thẩm quay đầu đi không nói lời nào, nhưng mà cũng đã chấp nhận. Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình thật sự quá buồn cười.
Cô cười lên hai tiếng, nói với ba mẹ nhà họ Thẩm: “Ông Thẩm, bà Thẩm, nếu như hai người đã nghĩ như vậy, hôm nay lấy tiền mà chồng của tôi đưa, vậy thì giữa chúng ta cứ xem nhau như là
người xa lạ, tôi nghe nói các người đang bán nhà ở công ty môi giới có đúng không? Tôi xin lỗi, căn nhà đó tôi nhớ được hình như là của tôi, năm năm trước lúc tôi rời khỏi Hải Thành, bởi vì cuộc sống của các người túng quẫn mà đã thế chấp căn nhà cho ngân hàng, lúc đó không thể trả tiền ngân hàng nên đã đấu giá nó, là Diệp Ân Tuấn đã mua căn nhà đó, đồng thời còn sang tên căn nhà đó cho tôi, chuyện này tôi nói không sai đó chứ?”
Thẩm Hạ Lan vừa mới nói xong, Thẩm Niệm Niệm lập tức trở nên gấp gáp. “Ăn nói hàm hồ, mẹ, cái này không phải là sự thật có đúng không?” Cô ta nhìn ba mẹ nhà họ Thẩm.
Ba mẹ nhà họ Thẩm lập tức nhíu mày. “Lúc đó chúng tôi vẫn là ba mẹ của cô, cho dù Diệp Ân Tuấn có mua căn nhà đó, lúc đó cũng nói đó là cho chúng tôi dưỡng lão, lời nói này không thể không tính” Lời nói của mẹ Thẩm làm Thẩm Hạ Lan cười lạnh.
“Nói cho các người dưỡng lão là cho các người ở đó, nhưng mà các người không có quyền lợi bán nó đi, hiện tại các người muốn bán nhà của tôi, còn cầm ba mươi tỷ để cắt đứt mối quan hệ
tình cảm của chúng ta. Xin hỏi là tôi dựa vào cái gì mà phải để các người đem nhà của tôi đi bán?”
Câu hỏi này làm cho ba Thẩm mẹ Thẩm không biết nên nói cái gì.
“Thẩm Hạ Lan, cô đã có tiền như vậy, thế mà cô còn tranh giành một căn nhà với chúng tôi?” Lời nói của Thẩm Niệm Niệm làm Thẩm Hạ Lan trực tiếp cười thành tiếng. “Tôi có tiền là chuyện của tôi, xin hỏi có liên quan gì đến cô?”
“Có!”
Thẩm Niệm Niệm tức giận muốn đánh người, nhưng mà nghĩ đến thân thủ của Thẩm Hạ Lan, cô ta lại có chút do dự.
“Ba mẹ, hai người nhìn đi, các người có quản hay không hả? Thẩm Hạ Lan bắt nạt con như vậy hai người cứ đứng nhìn như thế thôi à?”
Lam Tử Thất cảm thấy gia đình này thật sự quá buồn cười.
“Vừa muốn có tiền cho Thẩm Niệm Niệm, vừa muốn Thẩm Hạ Lan nhớ kỹ tình cảm nuôi dưỡng của các người, nhưng mà lại làm tổn thương Thẩm Hạ Lan hết lần này đến lần khác, rốt cuộc là các người dùng gương mặt già nua ấy để làm những chuyện như vậy bằng cách nào thế?”
Lời nói của Lam Tử Thất như đánh một cái tát lên trên mặt của ba mẹ nhà họ Thẩm. Gương mặt của ba Thẩm kiềm chế không chịu được rồi. “Đi thôi” Ông ta kéo Thẩm Niệm Niệm và mẹ Thẩm đi khỏi đó. Thẩm Niệm Niệm lại hất tay của ông ta ra, nhìn Lam Tử Thất rồi trực tiếp đưa tay ra. “Tiền đâu, cô lấy số tiền ba trăm triệu mà cô đã nợ nhà họ Thẩm ra đây
Cho dù đã đến nước này mà Thẩm Niệm Niệm vẫn còn nhớ tiền học phí mà năm đó Thẩm Hạ Lan đã giúp đỡ Lam Tử Thất.
Nếu như trước đây, sao Lam Tử Thất có thể chịu oan ức như vậy? Thẩm Hạ Lan muốn đưa tiền lại bị Lam Tử Thất ngăn cản lại.