"Sắp tỉnh rồi?"
Tô Nam chỉ hờ hững nói một câu, ánh mắt Thẩm Hạ Lan lập tức liếc tới. Nói thật, bây giờ anh ta không biết mình nên dùng tâm trạng gì để đối đãi Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan định ra ngoài, nhưng vừa nhấc một chân lên, cuối cùng lại đặt xuống.
"Chúng tôi đi về trước."
Tô Nam liếc nhìn Thẩm Hạ Lan, bọn họ không thể nhúng tay vào chuyện như thế này, nói nhiều sẽ trở thành bao biện cho Diệp Ân Tuấn, còn không bằng mặc kệ.
Bạch Tử Đồng hiểu suy nghĩ của Tô Nam, nhìn Thẩm Hạ Lan một chút, rồi thở dài một cái, đi theo Tô Nam rời đi.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy cả người hết sức mệt mỏi, vô cùng khó chịu, khi mở mắt thì lập tức kinh ngạc.
Đây là nơi nào?
Anh quay đầu nhìn gian phòng xa lạ một chút, khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì ngây ra một lúc, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
"Hạ Lan? Sao em lại ở đây?"
Vẻ mặt Diệp Ân Tuấn hết sức ngây ngốc.
Thẩm Hạ Lan thở dài một tiếng, trong lòng cảm thấy hết sức tủi thân và khó chịu, khi nhìn thấy dáng vẻ đó của Diệp Ân Tuấn thì lập tức kìm nén, cộng thêm tự suy đoán, cô đi đến bên giường đưa cho Diệp Ân Tuấn một cốc nước lọc.
"Uống chút nước đi, uống nhiều rượu như vậy, giờ có lẽ cuống họng rất khó chịu."
Diệp Ân Tuấn nhận lấy chén nước, sau khi uống ừng ựcc hết cốc nước thì bắt đầu nhớ lại những đoạn rời rạc.
Tròng mắt anh đột nhiên co lại.
"Không đúng, Lam Tử Thất đâu?"
Diệp Ân Tuấn đột ngột ngồi dậy, lúc này mới phát hiện nửa người trên của mình không mặc gì.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Anh nhíu chặt mày.
Thẩm Hạ Lan đã hoàn toàn hiểu rõ, một người đàn ông thật không thể không hề có chút cảm giác nào, càng không thể không nhớ bất kỳ chuyện gì, Tô Nam đã nói, anh bị hạ thuốc, căn bản không thể làm gì, hiện tại xem ra là thật.
"Không có gì, anh mặc quần áo vào đi."
Thẩm Hạ Lan cầm quần áo đưa cho Diệp Ân Tuấn, mùi rượu phía trên khiến cô khẽ nhíu mày.
"Sao anh lại uống nhiều như vậy?"
Diệp Ân Tuấn cầm quần áo tới, cũng bị mùi rượu phía trên xộc lên một chút.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Bản thân anh không biết chuyện gì xảy ra sao? Không phải anh uống rượu sao?"
Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực, nhưng nhìn ra, dáng vẻ Diệp Ân Tuấn hình như đúng là không biết, trừ phi anh diễn quá tốt, nhưng Thẩm Hạ Lan hiểu Diệp Ân Tuấn, uống rượu không có gì mà không thể thừa nhận.
Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Diệp Ân Tuấn liền biết đã xảy ra chuyện.
"Em nhìn thấy Lam Tử Thất không? Nhà cô ấy đã xảy ra chuyện."
Diệp Ân Tuấn đổi chủ đề quá nhanh, nhưng Thẩm Hạ Lan chỉ hơi ngừng một chút lập tức tiếp lời.
"Chuyện rất lớn sao?"
"Rất lớn, ít nhất bây giờ là chuyện có thể chính anh cũng không cách nào giải quyết, không biết nhà bọn họ đã chọc phải người nào, hiện ba mẹ cô ấy đã bị hải quan bắt giữ, người của anh còn chưa kịp đến thì đã bị một số người không rõ thân phận đưa đi, việc kinh doanh nhà cô ấy toàn bộ đã bị phong tỏa. Anh vẫn chưa điều tra được tình hình cụ thể, nhưng nghe nói chỉ cần người có liên quan đến nhà họ Lam đều gặp xui xẻo, anh vừa lấy được tin tức, biết được tung tích của cô ấy, dự định tới xem một chút, không biết làm sao lại bị ngất đi, anh nhớ anh chỉ uống gần một chén rượu thôi."
Diệp Ân Tuấn biết chắc là xảy ra chuyện gì, nhưng bản thân không có nhiều ấn tượng, nhìn sắc mặt Thẩm Hạ Lan không tốt lắm, có lẽ có liên quan đến anh, sao trí nhớ của mình lại hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn rời rạc.
Nghe nói nhà họ Lam xảy ra chuyện, Thẩm Hạ Lan đã biết tất cả mọi chuyện có lẽ chính là Lam Tử Thất tự biên tự diễn, có lẽ không liên quan đến Diệp Ân Tuấn nhiều lắm.
"Trước đó ở nhà ông ngoại em, anh nghe điện thoại chính là cái này?"
"Đúng, lúc ấy sợ em lo lắng Lam Tử Thất, anh dự định đi ra ngoài điều tra một chút, sau đó mới nói cho em, không ngờ ... rốt cục có chuyện gì thế?"
"Không có chuyện gì, có lẽ Lam Tử Thất không muốn để cho chúng ta nhúng tay, nên mới hạ cho anh chút thuốc, để anh ngủ một chút."
Thẩm Hạ Lan hờ hững nói.
So sánh với tức giận và uất ức trước đây không lâu, lúc này cô hoàn toàn không hề cảm thấy khó chịu, chỉ bắt đầu lo lắng cho Lam Tử Thất mà thôi.
Thế lực như thế nào có thể làm cho Diệp Ân Tuấn cũng không chạm đến được?
Diệp Ân Tuấn nhíu mày, chán ghét cầm quần áo mặc vào, sau đó mới thấp giọng nói: "Chuyện này anh phải bàn bạc với Tống Đình một chút."
"Tống Đình có thể biết sao?"
"Lam Tử Thất chắc chắn sẽ đến tìm anh ta, nếu thật xảy ra chuyện lớn gì, có lẽ người cô ấy không muốn liên lụy nhất chính là chúng ta và Tống Đình, giờ anh lo Tống Đình sẽ bị kích động."
Diệp Ân Tuấn chán ghét ngửi ngửi mùi trên người mình, khẽ nói: "Anh phải đi tắm rửa trước, bảo người mang cho anh bộ quần áo."
"Được."
Thẩm Hạ Lan gọi điện thoại cho Dũng, bảo anh ta đi mua một bộ quần áo trở về, Diệp Ân Tuấn lập tức đi phòng vệ sinh.
Nước trong phòng vệ sinh ào ào chảy, Thẩm Hạ Lan nhíu chặt mày.
Lam Tử Thất định cả đời không không qua lại với mình nữa sao?
Bọn họ tình cảm tốt như vậy, bây giờ cô ấy lại dùng chuyện như vậy với Diệp Ân Tuấn để chắn ngang giữa bọn họ, cô ấy biết mình có bệnh thích sạch sẽ, mặc kệ là trên tinh thần hay là thân thể, cho nên cô ấy đang tính được ăn cả ngã về không, dự định cũng không tiếp tục có quan hệ gì với mình nữa, hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ giữa mình và nhà họ Lam sao?
Thẩm Hạ Lan còn nhớ vì mình mà Lam Tử Thất đã làm bao nhiêu chuyện, thậm chí sau khi trở lại nhà họ Lam, vì chuyện của cô, mà cô ấy và em trai đã bôn ba đến vùng biên giới rất lâu, bây giờ trở về còn chưa nói được với nhau câu nào, cũng bởi vì chuyện nhà bọn họ mà lại đưa ra quyết định lớn như thế, hạ quyết tâm lớn như thế sao?
Cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đúng thế.
Cô rất khó chịu.
Nếu bất kỳ ai phát sinh quan hệ với Diệp Ân Tuấn, cô đều có thể quyết định thật nhanh. Lam Tử Thất đã bắt đúng điểm này của cô mà mới gây ra sai lầm lớn như thế đi.
Tay Thẩm Hạ Lan nắm chặt lấy ga giường, gần như muốn xé nát ga giường.
Nhà họ Lam không phải đều là người làm ăn sao?
Làm sao lại đắc tội ai rồi?
Đắc tội người nào?
Làm sao lại có bản lĩnh lớn như thế?
Có phải có liên quan tới chuyện cô để Lam Tử Thất đi biên giới hay không?
Thẩm Hạ Lan bỗng giật mình.
Nếu thật bởi vì cô, vậy cô đã gây ra sai lầm lớn rồi.
Trong phòng vệ sinh, Diệp Ân Tuấn cũng không chịu nổi.
Biểu hiện của Thẩm Hạ Lan có vẻ không đúng, trí nhớ của anh đứt quãng, điều này cũng không thích hợp lắm, hơn nữa anh và Lam Tử Thất gặp mặt, căn bản không hề uống rượu, mùi rượu nồng nặc như vậy từ đâu tới?
Là Lam Tử Thất rót rượu cho anh?
Nhưng mà tại sao?
Mà dù anh có uống say thì cũng không cần thiết cởi áo anh ra?
Huống hồ sắc mặt Thẩm Hạ Lan nhìn thật không tốt.
Nhân dịp nước chảy, Diệp Ân Tuấn gọi điện thoại cho Tô Nam.
"Có thuốc gì sau khi uống vào có thể làm cho người ta rơi vào trạng thái say rượu không?"
Tô Nam còn chưa về tới nhà, đã thấy Diệp Ân Tuấn điện thoại tới, lập tức đỗ xe sát vào ven đường, dù sao trên xe còn có Bạch Tử Đồng, anh ta cũng không dám có bất kỳ sai lầm gì.
"Cậu đã tỉnh rồi?"
Âm thanh Tô Nam lười biếng, nhưng lại khiến Diệp Ân Tuấn hơi dừng một chút.
"Cậu đã tới câu lạc bộ?"
"Ừm, vừa đi chưa được mấy phút, bây giờ đang ở đường Hoài Hải."
Nghe Tô Nam nói vậy, Diệp Ân Tuấn nhíu chặt mày, ánh mắt bất giác nhìn ra phía ngoài.
"Hạ Lan bảo cậu tới?"
"Ừ, cậu có khả năng đã bị người mưu hại, khi tôi đi, người trên của cậu không mặc áo, cả người nồng nặc mùi rượu, chủ yếu nhất là có một phụ nữ từ phòng cậu rời đi, cả người trên dưới đều là dấu vết hoan ái."
Lời Tô Nam khiến Diệp Ân Tuấn suýt nữa đánh rơi điện thoại.
"Cậu nói bậy bạ gì đó?"
"Tôi có nói bậy hay không, tự cậu không thể xem camera giám sát à?"
Nghe Tô Nam nói thế, Diệp Ân Tuấn có chút ngây người.
Đúng lúc này, phía ngoài Thẩm Hạ Lan giống như nhớ ra gì đó, vội vàng đứng lên, nói: "Diệp Ân Tuấn, em đi ra xem một chút xem Dũng trở lại chưa."
Dứt lời, cô lập tức đi ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn chợt ý thức được cái gì.
"Lát nữa tôi sẽ gọi lại cho cậu."
Anh nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó lợi dụng chương trình điện thoại trước tiên tiến vào hệ thống theo dõi của câu lạc bộ.
Nếu là trước kia, anh không thèm làm như vậy, dù sao Diệp Ân Tuấn có thân phận gì chứ, muốn xem camera giám sát chỉ cần phân phó một tiếng là được, nhưng hiện tại anh đột nhiên có cảm giác, có vẻ như Thẩm Hạ Lan có thể muốn đi xóa camera giám sát.
Vào lúc này, Diệp Ân Tuấn cũng chẳng quan tâm, trực tiếp lợi dụng kỹ thuật Hacker hack hệ thống theo dõi của câu lạc bộ.
Nhưng video trên hệ thống theo dõi đã bị người ta xóa bỏ.
Có hơn hai mươi phút trống không.
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn lạnh đi.
Nếu không phải Tô Nam nhắc đến, anh cơ bản không nghĩ ra chuyện này, nhưng bây giờ mặc kệ Thẩm Hạ Lan nhìn thấy cái gì, đối phương từ đầu đã xóa bỏ hệ thống theo dõi, điều này có vẻ không thích hợp.
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng lợi dụng kỹ thuật Hacker của mình, không bao lâu trên điện thoại di động đã tìm được phần ghi hình đã bị xóa bỏ.
Đối phương chỉ xóa bỏ, nhưng lại chưa xóa ở trong thùng rác, cho dù có xóa bỏ thùng rác, Diệp Ân Tuấn cũng có cách khôi phục lại.
Sau khi xem hết tất cả video giám sát, ánh mắt Diệp Ân Tuấn trở nên lạnh lùng.
Lam Tử Thất cho người làm Diệp Ân Tuấn hôn mê, sau đó mang anh tới phòng, rồi cho người cởi áo anh ra.
Lúc này, Lam Tử Thất cũng sai người gọi điện thoại cho Thẩm Hạ Lan, thời gian vẻn vẹn chưa đến hai mươi phút, Thẩm Hạ Lan đã đến.
Khi Thẩm Hạ Lan đến hành lang, Lam Tử Thất giật quần áo của bản thân ra, bên trong dấu hôn chi chít xuất hiện rõ ràng trước mặt anh.
Ngay sau đó, Thẩm Hạ Lan đạp cửa lớn khép hờ ra, Diệp Ân Tuấn không nhìn rõ bọn họ nói gì, nhưng có thể nhìn thấy ánh mắt Thẩm Hạ Lan không khỏi kinh ngạc nhìn theo bóng lưng dứt khoát của Lam Tử Thất.
Từ khi anh vào phòng đến khi Lam Tử Thất rời đi, chỉ vẻn vẹn chừng hai mươi mấy phút, trong thời gian này trong phòng đều có người. Lúc này, Diệp Ân Tuấn đã có thể hiểu tại sao sắc mặt Thẩm Hạ Lan lại khó coi như vậy.
Bị bạn thân nhất của mình phản bội, nhìn thấy bạn thân và chồng nằm cùng nhau, tâm trạng của cô làm sao có thể tốt được?
Nhưng Thẩm Hạ Lan không nói gì, cũng không làm gì, điều này khiến Diệp Ân Tuấn hơi bất ngờ.