Sắc mặt Thẩm Hạ Lan có chút khó coi.
Dũng ở bên ngoài quan sát tất cả, đã hơi hiểu ra, nhưng sau khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đạp một đạp mà Diệp Ân Tuấn vẫn không có phản ứng gì, anh ta nhấc chân đi tới.
"Thưa cô, cô hãy tránh ra, tôi sẽ đánh cho anh ta tỉnh dậy."
Khi nói lời này, Dũng nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Hạ Lan là con gái của Tiêu Ái, là cháu ngoại của ông chủ, mà ông chủ lại có vẻ rất thích hai mẹ con này, giờ đây Diệp Ân Tuấn lại có thể để Thẩm Hạ Lan chịu uất ức lớn như thế, đúng là không thể tha thứ.
Dù Dũng biết mình không hơn được Diệp Ân Tuấn, nhưng anh ta vẫn định tiến lên khiêu chiến một phen.
Dũng xắn ống tay áo lên, nhưng đã bị Thẩm Hạ Lan cản lại.
"Thưa cô, cô không thể mềm lòng trong hoàn cảnh này, người đàn ông này đã có một lần thì sẽ có lần thứ hai, đây là vấn đề có tính nguyên tắc, không thể nhân nhượng."
Thẩm Hạ Lan gần như nhíu chặt mày.
Trong lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu, thậm chí đến mức như nuốt phải ruồi, nhưng cô vẫn thấp giọng nói: "Anh không cảm thấy kỳ quái sao?"
"Cái gì?"
Dáng vẻ của Thẩm Hạ Lan khiến Dũng ngẩn ra.
Phụ nữ nhìn thấy chồng mình ngoại tình, không phải nên vừa khóc vừa gào sao? Sao Thẩm Hạ Lan lại bình tĩnh như vậy?
Dù từ trong ánh mắt Thẩm Hạ Lan anh ta có thể nhìn ra sát ý và đau lòng, nhưng lúc này Thẩm Hạ Lan lại lý trí đáng sợ.
"Thưa cô, cô nhất định không được mềm lòng, tôi biết bây giờ cô đang mang thai, vì đứa bé mà cô phải để bản thân chịu uất ức, cô thật không cần phải như vậy, nhà họ Tiêu chúng ta vẫn có thể nuôi được đứa trẻ."
Dũng tưởng Thẩm Hạ Lan nghĩ như vậy, vội vàng mở miệng.
Thẩm Hạ Lan nhìn Dũng, chân mày nhíu sâu hơn.
Rốt cuộc Dũng dùng con mắt nào nhìn ra cô không nuôi nổi đứa bé chứ?
"Dũng, anh đi xốc ga giường lên."
Nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy, Dũng hơi dừng một chút.
Diệp Ân Tuấn là chồng của Thẩm Hạ Lan, bây giờ nhìn Diệp Ân Tuấn không mặc quần áo, mà vẫn không biết dưới giường đơn này đã xảy ra chuyện gì sao?
Nhưng mà Thẩm Hạ Lan đã ra lệnh như vậy, Dũng cũng không dám chống lại, anh ta thậm chí cảm thấy có lẽ do Thẩm Hạ Lan chịu kích thích quá lớn nên mới bảo anh ta xốc chăn lên.
Dũng thở hồng hộc tiến lên, soạt một tiếng, xốc hoàn toàn ga giường ra, nhưng anh ta và Thẩm Hạ Lan đều sững sờ.
Quần của Diệp Ân Tuấn mặc rất chỉnh tề, không hề giống như mặc lại sau khi cởi xuống.
Hơn nữa, rõ ràng dáng vẻ của Diệp Ân Tuấn bây giờ không chỉ đơn giản là say rượu.
Diệp Ân Tuấn là ai?
Tính cảnh giác của anh làm sao có thể để cho mình phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy?
Đầu óc Thẩm Hạ Lan ít nhiều đã trở nên tỉnh táo.
Dũng thì ngơ ngác.
"Đây, đây đã xảy ra chuyện gì? Nào có ăn vụng không cởi quần? Vừa rồi nhìn người phụ nữa kia đã chịu đủ tàn phá, sao lại thế..."
Trong lòng Thẩm Hạ Lan có cùng nghi vấn như Dũng.
Có thứ gì đó đột nhiên xẹt qua óc cô với tốc độ ánh sáng, cô nhanh chóng có chút không tiếp thu nổi.
"Anh chờ một chút."
Thẩm Hạ Lan lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gọi cho Tô Nam.
"Tô Nam, Diệp Ân Tuấn say rượu, nhưng có vẻ không thích hợp lắm, anh đến một chuyến đi."
Thẩm Hạ Lan gửi địa chỉ câu lạc bộ cho Tô Nam.
Sau khi nhận được tin, Tô Nam lập tức chạy đến, Bạch Tử Đồng cũng đi theo.
"Hạ Lan, đã xảy ra chuyện gì?"
Nghe nói Diệp Ân Tuấn say rượu ở câu lạc bộ, Bạch Tử Đồng nhất định phải đi theo nhìn xem, cô ta và Thẩm Hạ Lan gần như mang thai liền nhau, mà nhân phẩm Diệp Ân Tuấn cũng rõ như ban ngày, đột nhiên lại nghe được anh ở câu lạc bộ say rượu, Bạch Tử Đồng lập tức cảm thấy không thích hợp.
Thẩm Hạ Lan không hề nhúc nhích, cũng không quan tâm Tô Nam nhìn thấy cái gì, dù sao bọn họ là anh em, nhưng khi Bạch Tử Đồng đi vào thì cô đứng ra ngăn lại.
"Ra ngoài nói đi."
Thẩm Hạ Lan dẫn Bạch Tử Đồng ra ngoài.
"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế?"
Bạch Tử Đồng nhớ rõ, lần nào, Thẩm Hạ Lan cũng tỉnh táo, bình tĩnh đến mức khiến Bạch Tử Đồng có chút nóng nảy.
Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi nói: "Có thể là tôi hiểu lầm hoặc cô ấy cố ý để cho tôi cho rằng như vậy."
"Cô có ý gì? Cô đang nói gì thế, cô muốn tôi lo lắng chết sao?"
Thẩm Hạ Lan biết Bạch Tử Đồng lo lắng, nhưng lại thấp giọng nói: "Không có việc gì, chờ Tô Nam ra rồi nói sau."
"Cô..."
Bạch Tử Đồng biết Thẩm Hạ Lan đang giận, chỉ cần cô không muốn nói, làm thế nào cũng không thể cạy miệng của cô.
Hai người chờ ở bên ngoài.
Dũng biết Tô Nam, sau khi nhìn thấy Tô Nam đến thì sắc mặt khó coi, không khỏi hỏi: "Cậu Tô, có vấn đề phải không?"
"Cậu ta đã bị uống bao nhiêu thuốc ngủ?"
Âm thanh Tô Nam không lớn, nhưng đủ để cho mọi người đều nghe được.
"Thuốc ngủ?"
Thẩm Hạ Lan hơi dừng lại.
Tô Nam khẽ gật đầu, nói: "Cô cho uống sao?"
Nghĩ cũng biết không phải Thẩm Hạ Lan, nhưng Tô Nam lại hỏi như vậy, rõ ràng là muốn nghe Thẩm Hạ Lan nói gì đó.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu, nói với Dũng bên cạnh: "Anh mau đuổi theo Lam Tử Thất, xem xem cô ấy đi đâu, gặp chuyện gì, đồng thời gọi điện thoại cho Tống Đình, xem anh ta ngủ chưa, nếu như chưa, bảo anh ta điện thoại lại cho tôi."
Nghe xong, Dũng định rời đi, nhưng lại có chút do dự.
Tô Nam hờ hững nói: "Chúng tôi đều ở đây, anh sợ cái gì? Còn có người dám gây chuyện dưới mắt của Tô Nam tôi sao?"
Dũng không hề phản bác gì.
"Xin nhờ cậu Tô."
Dứt lời, Dũng quay người rời đi, nhanh chóng đuổi theo Lam Tử Thất.
Khi nghe thấy tên của Lam Tử Thất, Bạch Tử Đồng hơi dừng lại một chút, có chút không chắc chắn hỏi: "Tử Thất cô nói là Tử Thất mà chúng ta quen biết đó sao?"
"Đúng."
Thẩm Hạ Lan cười khổ.
Biết rõ bọn họ là bạn bè tốt nhất, rõ ràng cô ấy và Diệp Ân Tuấn không hề phát sinh chuyện gì, thế nhưng tại sao phải để cho mình hiểu lầm như vậy?
Tại sao hai người đã làm bạn nhiều năm như vậy mà cô ấy còn làm thế?
Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi không hiểu.
Nhớ tới dấu vết trên người Lam Tử Thất, Thẩm Hạ Lan cảm thấy trái tim đau đớn, cô hỏi Tô Nam: "Anh ấy như vậy mà còn có thể làm chuyện kia sao?"
"Nói đùa gì thế, ngủ đến sắp chết rồi mà còn có thể làm được chuyện kia sao, cô tưởng đây là thuốc gì? Dù cô có cởi hết ở bên cạnh cậu ta, cậu ta cũng chưa chắc có thể tỉnh lại."
Nghe Tô Nam nói như vậy, Thẩm Hạ Lan chợt thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cuộc, Lam Tử Thất muốn làm gì?
Thẩm Hạ Lan không làm rõ được, cũng không rõ ràng.
Khi Dũng gọi điện thoại cho Tống Đình, Tống Đình vừa nằm xuống, nghe thấy Thẩm Hạ Lan tìm mình, vội lấy điện thoại di động ra gọi cho Thẩm Hạ Lan.
"Phu nhân, cô có chuyện gì tìm tôi ư?"
"Tử Thất ở chỗ anh phải không?"
Thẩm Hạ Lan chỉ thuận miệng hỏi một chút.
Tống Đình cảm thấy hơi bất ngờ vì Thẩm Hạ Lan gọi điện thoại đến chỗ của anh ta chỉ để tìm Lam Tử Thất, nhưng nhớ tới quan hệ của hai người, Tống Đình vẫn trả lời:
"Tử Thất đã rời khỏi chỗ tôi được nửa tiếng rồi, có chuyện gì thế? Phu nhân tìm cô ấy có chuyện gì? Không bằng cô gọi điện thoại cho cô ấy là được."
"Ở chỗ anh, cô ấy có làm gì hay không?"
Thẩm Hạ Lan có chút không biết nên hỏi thế nào.
Rõ ràng, Tống Đình cũng chưa kịp phản ứng.
Thẩm Hạ Lan ngừng một chút, luôn cảm thấy hỏi Tống Đình chuyện này rất đường đột, ngộ nhỡ Lam Tử Thất không ở bên Tống Đình, như vậy Tống Đình sẽ nghĩ như thế nào?
Tận đến giờ phút này, Thẩm Hạ Lan vẫn nghĩ cho Lam Tử Thất.
Nhưng nếu không hỏi rõ chuyện này, Thẩm Hạ Lan cảm thấy cổ họng như bị chẹn lại, sợ là thế nào cũng không dễ dàng nói chuyện nữa.
Nghĩ vậy, Thẩm Hạ Lan hít sâu mấy hơi, sau đó mới thấp giọng hỏi: "Anh và Tử Thất đã tiến đến bước nào rồi? Có phải anh và cô ấy đã...?"
Thẩm Hạ Lan thật không thể mở miệng nói tiếp được.
Tống Đình sững người, nhưng nhớ tới quan hệ giữa Lam Tử Thất và Thẩm Hạ Lan, thì Lam Tử Thất kể những chuyện này cho cô cũng không có gì không đúng.
Anh ta có chút lúng túng ho khan một tiếng nói: "Mợ chủ, cô yên tâm đi, ngày mai tôi sẽ lập tức cầu hôn, để Tử Thất đi Ủy ban nhân dân đăng ký với tôi."
Dù lời này có vè mờ mịt, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn nghe hiểu.
"Anh thật đã cùng Tử Thất sao... Chuyện xảy ra lúc nào?"
Tống Đình thấy Thẩm Hạ Lan hỏi cặn kẽ như vậy, không khỏi có chút xấu hổ.
"Chiều tối nay, cô ấy đột nhiên đến chỗ tôi, sau đó liền... Thật xin lỗi, phu nhân, tôi cũng muốn đợi đến đêm tân hôn, nhưng hôm nay Tử Thất quá nhiệt tình, tôi không kiềm chế được. Cô yên tâm, tôi cam đoan sẽ chịu trách nhiệm, ngày mai tôi nhất định cùng Tử Thất đi đăng ký."
Tống Đình tưởng Thẩm Hạ Lan đang hưng sư vấn tội mình, vội nói ra tất cả.
Giờ Thẩm Hạ Lan cơ bản đã hiểu.
Giữa Lam Tử Thất và Diệp Ân Tuấn có quan hệ thế nào, dù có cởi áo thì tất cả các vết tích trên người Lam Tử Thất đều do Tống Đình làm ra, mà không phải Lam Tử Thất và Diệp Ân Tuấn.
Huống hồ Tô Nam cũng đã nói, với lượng thuốc mà Diệp Ân Tuấn đã trúng thì e là dù bên cạnh là ai cũng không thể.
Nhưng mà tại sao Lam Tử Thất phải làm như vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi mà không hiểu, bất giác sờ tóc mình trầm tư.
Những người khác cũng không làm ồn đến cô, Tô Nam chờ nghe xem Thẩm Hạ Lan còn có gì phân phó.
Đợi lúc lâu, Thẩm Hạ Lan mới nói: "Trước tiên mặc quần áo cho anh ấy đi."
"Đúng rồi, thời tiết rất lạnh, đừng để cảm lạnh, trong phòng sao ngay cả điều hoà cũng không mở?"
Tô Nam nhớ tới thân thể Bạch Tử Đồng, vội cởi áo khoác của mình khoác thêm cho Bạch Tử Đồng, đồng thời nhỏ giọng trách cứ nói: "Không cho em đến em càng muốn đến, trời lạnh như vậy, gần đây thân thể em không tốt lắm, em..."
"Được rồi, em không sao."
Bạch Tử Đồng ngăn Tô Nam lải nhải, khẽ hỏi: "Anh xem tình huống này là như thế nào?"
"Không biết, chờ Diệp Ân Tuấn tự mình giải thích đi."
Tô Nam không hề đồng tình với Diệp Ân Tuấn, anh ta thậm chí cảm thấy chuyện như vậy không nên xảy ra trên người Diệp Ân Tuấn.
Anh là ai?
Bá chủ Hải Thành.
Trước tiên, bọn họ không chỉ khó chịu vì anh bị người mưu hại thành dạng này, chỉ nói bản thân Diệp Ân Tuấn, chắc là cũng sẽ không phạm loại sai lầm cấp thấp này.
Cho nên rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Thật ra, Tô Nam cũng khá tò mò.
Làm sao Thẩm Hạ Lan không nói nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!