Khương Hiểu mất tích rồi.
Lúc Thẩm Hạ Lan phát hiện ra, đi khắp nơi đều không tìm thấy bóng dáng Khương Hiểu.
Lam Thần nhíu chặt mày lại, nhìn Thẩm Hạ Lan đi khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng không kiềm chế được, nói: “Có thể cô ta tự mình rời đi rồi.”
“Không đâu!”
Thẩm Hạ Lan vô thức đáp lại một câu, lại cảm thấy không quá ổn, vội quay lại nhìn Lam Thần, hỏi: “Sao anh lại chắc chắn như vậy?”
“Tôi nói với cô ấy đừng lãng phí thời gian trên người tôi, tôi nghĩ cô ấy là một cô gái, có lẽ da mặt mỏng, thấy ngại nên tự mình rời đi rồi.”
Nghe Lam Thần nói như vậy, Thẩm Hạ Lan giận đến mức chỉ muốn ném đá vào đầu anh.
“Tôi biết anh không thích Khương Hiểu, nhưng ngoài việc Khương Hiểu có ý với anh ra, cũng không làm chuyện gì có lỗi với tôi hoặc anh đâu nhỉ? Sao anh không thể đợi về Hải Thành rồi hãy nói?”
Đối diện với sự chất vấn của Thẩm Hạ Lan, Lam Thần nói rõ từng câu từng chữ: “Trái tim của tôi đã chết rồi, thay vì cho cô ấy hi vọng, lãng phí thời gian của cô ấy, không bằng để cô ấy sớm tỉnh ngộ thì tốt hơn, có lẽ cô ấy vẫn có thể tìm được hạnh phúc riêng thuộc về mình, tôi không phải một nửa kia của cô ấy.”
“Vậy cũng không nhanh chậm gì khoảng thời gian này chứ!”
Thẩm Hạ Lan tức muốn chết.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy dáng vẻ này của cô, chỉ sợ cô bị động thai khí, vội an ủi nói: “Được rồi, chuyện tình cảm của người khác em đừng nhúng tay vào, nếu Lam Thần đã nói rồi, vậy chúng ta gọi điện hỏi xem Khương Hiểu có đặt vé máy bay không là được.”
Thẩm Hạ Lan lại lắc đầu nói: “Cô ấy sẽ không đi đâu, cho dù Lam Thần khiến cô ấy bẽ mặt, cô ấy cũng sẽ không rời đi mà không nói một tiếng như vậy đâu, em hiểu Khương Hiểu, cô ấy là một người rất có trách nhiệm. Em còn ở đây, công việc của cô ấy là chăm sóc em, cô ấy sẽ không đi mất mà không nói với em tiếng nào đâu.”
Thấy Thẩm Hạ Lan chắc chắn về Khương Hiểu như vậy, Diệp Ân Tuấn nhíu chặt mày.
“Lam Thần, cậu gặp Khương Hiểu ở đâu?”
“Ngõ sau.”
“Chúng ta đi xem xem.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì muốn rời đi, Thẩm Hạ Lan cũng đi theo.
“Em cũng đi xem xem, trong lòng cứ thấy bất an.””
Diệp Ân Tuấn biết tính tình của Thẩm Hạ Lan, cũng không khuyên cô, đưa cho cô một chiếc áo khoác rồi theo Lam Thần đến ngõ sau.
Nơi này hơi tối, lại hơi vắng lặng.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn cẩn thận quan sát, Thẩm Hạ Lan lại giẫm phải một cái gì đó ở dưới chân.
Cô nhấc chân lên, chiếu đèn điện thoại vào đó, lúc này mới nhận ra là điện thoại của Khương Hiểu.
“Là điện thoại của Khương Hiểu! Nếu là cô ấy rời đi, cô ấy sẽ mang điện thoại của mình đi theo!”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn lập tức hiểu ra.
“Khương Hiểu bị bắt cóc rồi.”
“Nhưng cô ấy cũng không phải người có tiền gì, người ta bắt cóc cô ấy làm gì chứ?”
Lam Thần có chút tự trách.
Có lẽ lúc rời đi anh nên đưa Khương Hiểu về theo, nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi.
“Bắt cóc không nhất định là vì cô ấy có tiền, có lúc chỉ đơn giản là vì cô ấy là phụ nữ nên trở thành lí do để người ta bắt cóc. Ở đây là vùng núi xa xôi có rất nhiều người không lấy được vợ…”
Những điều còn lại Thẩm Hạ Lan không nói tiếp nữa, nhưng mọi người đều hiểu.
“Có lẽ không phải giống như em nghĩ đâu, có lẽ là bè phái còn sót lại của Lưu Mai.”
Diệp Ân Tuấn an ủi cô.
Thẩm Hạ Lan muốn cười, nhưng lại không thể nào cười ra được.
“Bè phái còn sót lại của Lưu Mai có thể bắt cóc em, bắt cóc mẹ em, thậm chí là bắt cóc Trương Linh cũng có khả năng, duy chỉ không bắt cóc Khương Hiểu. Chúng ta báo cảnh sát đi, Khương Hiểu là người của em, em thật sự không mong cô ấy xảy ra bất cứ chuyện gì.”
“Để tôi đi.”
Có lẽ vì thấy tự trách với Khương Hiểu, Lam Thần tự xung phong đi báo cảnh sát, hơn nữa còn triển khai người bắt đầu tìm kiếm tung tích Khương Hiểu.
Thẩm Hạ Lan có chút mệt rồi, cô dựa vào lòng Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Có phải em làm sai rồi không? Nếu em không đưa Khương Hiểu đến đây, có lẽ cũng không để cô ấy xảy ra chuyện.”
“Trên thế giới này làm gì có nhiều có lẽ đến vậy? Đây có lẽ là một cửa ải của mỗi người, Hạ Lan, em đừng nghĩ nhiều nữa.”
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Em tưởng rằng em đã trưởng thành rồi, thông minh rồi, nhưng không ngờ em vẫn bị Lưu Mai lợi dụng, Ân Tuấn, anh nói xem, lòng người sao lại phức tạp đến vậy? Sao lại đa mưu lắm kế đến vậy?”
“Em đó, đừng nghĩ nhiều như vậy, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt đi, chiều nay ông ngoại đến rồi, đồ của mẹ cũng thu dọn xong rồi, bệnh tình của em không quá ổn định, em vẫn nên bảo vệ tốt cho bản thân, lỡ như em ngã bệnh, mẹ sẽ lo lắng, anh cũng sẽ đau lòng.”
Diệp Ân Tuấn bế ngang Thẩm Hạ Lan lên.
Thẩm Hạ Lan hình như thật sự mệt quá rồi, mặc Diệp Ân Tuấn bế mình lên, thấp giọng nói: “Có biết Phương Đình chết như thế nào không?”
“Anh biết, nghe Lam Thần nói rồi, có điều không cần phải ngưỡng mộ tình yêu như vậy, thứ chúng ta cần là sự bình an mãi mãi, là cả đời nắm tay nhau. Vậy nên đừng bị ảnh hưởng bởi tình cảm của bọn họ, biết chưa? Bất kể là lúc nào, chỉ cần em cần, chỉ cần em quay đầu lại, anh đều ở đây.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan dễ chịu hơn đôi chút.
Cô dựa vào lòng Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Ân Tuấn, em mệt rồi, em muốn ngủ một lát, lúc em nghỉ ngơi, anh nhất định phải tìm được Khương Hiểu nhé.”
“Được, anh đồng ý với em, đợi lúc em mở mắt ra, nhất định có thể nhìn thấy cô ấy.”
Diệp Ân Tuấn đảm bảo.
Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng thiếp đi.
Không phải cô không lo lắng cho Khương Hiểu, cũng không phải cô không muốn đích thân đi tìm Khương Hiểu, chỉ là cơ thể cô không chống đỡ nổi nữa rồi.
Thời gian dài ngồi máy bay đã rút hết sức lực của cô, xuống máy bay xong còn phải đấu trí đấu sức với Lưu Mai, gặp được Tiêu Ái xong cảm xúc còn bị dao động quá lớn, nếu không kiên cường chống đỡ, cô đã ngã xuống từ lâu rồi.
Diệp Ân Tuấn nhìn ánh mắt mệt mỏi của Thẩm Hạ Lan, lại thấy càng đau lòng hơn.
May mà những chuyện này cuối cùng cũng xem như có một kết cục hoàn hảo.
Nghe nói trong quá trình Phương Thiến liên hệ với người bên ngoài đã bị bắt giữ, tất cả những người có liên quan đến vụ án này đều bị bắt đi rồi. Lưu Mai cũng bị phía bên quân đội đưa đi.
Tống Dật Hiên trở về nhà, nhốt bản thân mình lại, một ngày một đêm không gặp ai, lúc mở cửa ra lần nữa, công tử phong lưu Tống Dật Hiên trước kia lại quay trở về.
Diệp Ân Tuấn biết, ngày tháng mà anh và Thẩm Hạ Lan mong đợi đã tới rồi.
Đợi cơ thể của Thẩm Hạ Lan tốt hơn một chút, anh sẽ đón đám trẻ ở quân khu về, cả nhà vui vẻ sống bên nhau.
Diệp Ân Tuấn bế Thẩm Hạ Lan đặt xuống giường.
Tiêu Ái có chút lo lắng hỏi: “Hạ Lan sao rồi?”
“Mệt quá rồi ạ, lúc trên máy bay không nghỉ ngơi, tinh thần căng thẳng, cô ấy cần nghỉ ngơi.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Tiêu Ái vô cùng đau lòng.
“Là mẹ không tốt, là mẹ khiến con bé lo lắng, đứa trẻ này thật sự khiến mẹ cảm thấy rất bất ngờ.”
“Không có gì bất ngờ cả, mẹ là mẹ cô ấy, cô ấy yêu mẹ.”
Nghe lời Diệp Ân Tuấn nói, Tiêu Ái khẽ gật đầu.
Lúc ông cụ Tiêu tới, Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang ngủ, chưa tỉnh dậy.
Tiêu Ái nhìn ông cụ Tiêu, có chút lạ lẫm, có chút không biết phải làm sao, nhưng vẫn kêu một tiếng “ba”, khiến ông cụ Tiêu kích động đến mức rơi nước mắt.
“Cuối cùng con cũng gọi ba rồi, cuối cùng con cũng nhận ba rồi.”
Ông cụ Tiêu khóc như một đứa trẻ.
Tiêu Ái đột nhiên nhận ra sự kiên trì bao nhiêu năm của mình nực cười đến nhường nào, giờ đây bà ôm người cha già của mình, cuối cùng cũng bật khóc.
Trương Linh đang thu dọn đồ đạc, mọi người đều đợi về Hải Thành, nhưng Diệp Ân Tuấn biết, nếu không tìm thấy Khương Hiểu, Thẩm Hạ Lan sẽ không rời đi.
Anh cho người của mình bảo vệ bọn họ, rồi đích thân đi cùng nhóm người Lam Thần ra ngoài tìm kiếm.
Lúc Thẩm Hạ Lan tỉnh lại, không nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đâu.
Cô nhìn thấy ông cụ Tiêu, cũng nhìn thấy Tiêu Ái và ông cụ đã làm lành, cô thấy vô cùng vui vẻ, rồi cô gọi điện cho Diệp Ân Tuấn.
Không ai nghe máy, Thẩm Hạ Lan vô cùng lo lắng.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi, ông cụ Tiêu và Tiêu Ái đều sợ cảm xúc của cô dao động quá lớn, nhưng thấy Thẩm Hạ Lan không nói lời nào, không ai biết phải nên nói những gì.
Cuối cùng, lúc mười một giờ đêm, Diệp Ân Tuấn và Lam Thần đã trở về.
Lam Thần còn bế Khương Hiểu đang hôn mê trong lòng.
“Khương Hiểu.”
Thẩm Hạ Lan kích động vội đứng dậy.
Diệp Ân Tuấn sợ cô ngã, nhanh chóng lên đỡ cô.
“Khương Hiểu sao rồi? Hai người tìm thấy cô ấy ở đâu?”
Sắc mặt Lam Thần rất khó coi, thấp giọng nói: “Tôi đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi trước đã.”
“Khương Hiểu.”
Thẩm Hạ Lan còn muốn hỏi gì nữa, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn giữ lại.
“Chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước đi, muộn lắm rồi.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan hiểu ra, anh không muốn cô đi hỏi Lam Thần.
Hai người trở về phòng.
Thẩm Hạ Lan vô cùng sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc là như thế nào? Tìm thấy Khương Hiểu ở đâu vậy?”
“Ở một vùng núi cách nơi này hơn một trăm kilomet, em đoán không sai, Khương Hiểu bị chuốc thuốc mê, bán đến một vùng núi để làm vợ người khác, lúc bọn anh báo cảnh sát vẫn xem như kịp thời, còn kịp thời cung cấp một số thông tin nên mới tìm kiếm được tung tích, có điều cho dù bọn anh đã đi rất nhanh, nhưng Khương Hiểu vẫn bị thương một chút, giữa chừng cô ấy có tỉnh dậy, phát hiện tình cảnh của bản thân nên muốn bỏ trốn, nhưng lại bị người ta đánh gãy hai chân.”
“Cái gì?”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan đứng ngồi không yên.
“Đã bắt được đám người buôn người kia chưa?”
“Em yên tâm đi, bắt được cả rồi, không một ai thoát cả.”
“Thật là ghê tởm! Sao lại có người ghê tởm đến vậy chứ!”
Thẩm Hạ Lan cũng từng trải qua chuyện như vậy, đương nhiên biết lúc đó Khương Hiểu tuyệt vọng và sợ hãi đến mức nào.
“Cô ấy vốn đã bị gãy đốt sống đuôi, giờ lại bị đánh gãy hai chân, sao em có thể nhìn mặt cô ấy được chứ?”
“Đừng như vậy, Hạ Lan, đây không phải lỗi của em, anh đã bảo Lam Thần đi mời Trương Linh rồi, hi vọng Trương Linh có thể chữa trị cho cô ấy.”
Diệp Ân Tuấn cũng rất buồn bởi chuyện như vậy, nhưng anh biết, Diệp Ân Tuấn còn khó chịu hơn so với anh.
“Em muốn đi thăm Khương Hiểu.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!