“Cháu nói vậy là sao? Cháu nói gì dì không hiểu.”
Lưu Mai quay đầu ngay, không muốn nhìn vào mắt Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cười, nhưng nụ cười không đạt tới đáy mắt.
“Bà không hiểu à? Vậy bà cần gì phải né tránh ánh mắt của tôi?”
“Dì chỉ không muốn nhìn cháu thôi.”
Lưu Mai cúi đầu lẩm bẩm.
“Là bà không muốn hay không dám? Hay lương tâm bà bất an, không thể nhìn thẳng vào tôi? Lúc bà hạ thuốc, để tôi hôn mê trên máy bay, sao không cảm thấy không dám nhìn tôi?”
Mặc dù Khương Hiểu đứng khá xa, nhưng vẫn nghe thấy rất rõ, lúc nghe thấy câu này, cô bỗng trợn tròn mắt.
“Mợ chủ, chẳng phải cô vì ngồi máy bay quá lâu nên choáng váng à?”
Thẩm Hạ Lan khẽ cười nói: “Tôi đã ngồi máy bay tới Vân Nam không biết bao nhiêu lần rồi, lần nào cũng không say máy bay, nhưng chỉ có lần này là say? Mặc dù tôi đang mang thai, nhưng tôi đã hỏi bác sĩ, tình trạng cơ thể tôi rất tốt, hoàn toàn không xuất hiện hiện tượng này, nên từ lúc say máy bay tôi đã nghi ngờ bà, rồi máy bay gặp trục trặc, phải trung chuyển, đã vậy thì thôi đi, sau đó Dũng còn mất tích, tôi đoán là bà hoặc người của bà đã dẫn ông ta đi đúng không? Tại sao lại không cho ông ta ở bên tôi? Là vì mấy người kiêng kỵ Dũng, vì sợ ông ta sẽ gửi tin tức cho ông ngoại tôi, rồi phá hỏng kế hoạch mấy người đúng không? Nhưng bà không biết rằng, lúc đi mua vé máy bay cho bà, Dũng đã gọi cho ông ngoại tôi, cũng như gửi tin tức cho tôi rồi.”
“Cái gì?”
Lưu Mai vô cùng ngạc nhiên.
Bà tưởng Thẩm Hạ Lan quan hệ rất tốt với Tống Dật Hiên, hơn nữa bà còn là dì cô, cô sẽ không bao giờ phòng bị bà, nên ban đầu bà luôn đề phòng Dũng, dù ông ta đi mua vé máy bay, bà cũng sai người âm thầm theo dõi, ai ngờ, Dũng vẫn truyền tin tức ra ngoài.
“Mấy người liên lạc bằng cách nào? Tôi dám bảo đảm Dũng không chạm vào điện thoại.”
“Bà không biết trong quân đội có ký hiệu bằng tay à? Không cần điện thoại, cũng không cần ngôn ngữ, mà chỉ cần động tác tay, tôi cũng biết ông ta định nói gì, hơn nữa bà ở trong viện dưỡng lão nhiều năm như vậy, sao lại luôn mang theo chứng minh bên người? Từ lúc mua vé bổ sung cho bà, tôi đã bắt đầu nghi ngờ.”
Lưu Mai nghe Thẩm Hạ Lan giải thích như vậy thì không còn gì để nói.
“Không ngờ cô lại biết động tác tay trong quân đội?”
“Diệp Ân Tuấn từng là quân nhân, anh ấy là chồng tôi, cũng là giáo quan của tôi, sao tôi có thể không biết được?”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì đáy mắt đầy thất vọng.
“Dì, tại sao bà lại làm chuyện như vậy với người thân yêu nhất của mình? Rốt cuộc là tại sao?”
“Tại sao ư? Người thân yêu nhất? Ông ngoại và mẹ cô từng xem tôi là người thân yêu nhất à? Nhiều năm như vậy, kể từ lúc tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Tiêu, mẹ cô chưa từng gặp mặt tôi, thậm chí tôi từng tới tìm bà ta, nhưng bà ta vẫn không chịu gặp. Tôi đã khổ sở cầu xin bà ta gặp mặt tôi trước cổng trường, tiếc rằng lòng dạ bà ta sắt đá, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của tôi, một người chị như vậy thì tôi còn tình nghĩa gì nữa?”
Lưu Mai nói, ánh mắt bà ta đã trở nên hung tợn, hoàn toàn trái ngược với người phụ nữ dịu dàng lúc trước.
Thẩm Hạ Lan nhìn bà ta, cảm thấy hơi đáng thương.
“Chỉ vì lý do này? Chứ không còn lý do nào khác? Thật ra bà đứng đợi bên ngoài nơi ở ông ngoại, là để tôi dẫn bà đi tìm chỗ ở của mẹ tôi đúng không? Bà biết tôi bị ông ngoại bắt đi, cũng biết Diệp Ân Tuấn tới đòi người nhưng không được, bà biết tất cả mọi chuyện, thậm chí còn biết cả Phương Thiến đúng không? Nói cách khác, mọi chuyện của Phương Thiến đều liên quan đến bà đúng không?”
Thẩm Hạ Lan không muốn nghĩ như vậy, nhưng cô không phải con ngốc, ở bên Diệp Ân Tuấn nhiều năm như vậy, dù cô ngốc đến đâu cũng học được chút ít.
Cô đã không còn là cô gái Thẩm Hạ Lan bị người khác tùy ý bắt nạt và tính toán đó nữa, giờ cô là bà Diệp, là mẹ bọn trẻ, người cùng Diệp Ân Tuấn trải qua sóng gió.
Lưu Mai không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
Thẩm Hạ Lan cười khẩy: “Đáng tiếc cho người tốt như Tống Dật Hiên, anh ta có biết bà là người như vậy không? Năm đó anh ta cũng là thành viên trong quân khu, tôi đoán anh ta đi lính là ý của bà đúng không? Bằng không, với tình trạng sức khỏe và tinh thần của, Tống Dật Hiên sẽ không bao giờ vứt bỏ bà một mình để đi lính, bà bảo anh ta đi lính với mục đích gì? Ngay cả con trai ruột của mình bà cũng có thể lợi dụng ư? Anh ta vì bà mà nhận hết đau khổ, sao bà lại đối xử với anh ta như thế? Lần này bà cũng đẩy anh ta ra đúng không? Vì bà sợ anh ta nhìn thấy bà lợi dụng tôi để đối phó mẹ và ông ngoại tôi, thậm chí là toàn bộ người dân đất nước này đúng không?”
“Cô rất thông minh, nhưng phụ nữ như vậy đều không sống lâu.”
Lưu Mai bỗng lên tiếng, nhưng câu nói của bà ta lại làm Thẩm Hạ Lan sửng sốt.
“Thế à? Chẳng lẽ bà không thông minh? Bà lợi dụng Tống Hải Đình ngoại tình để xây dựng cho mình hình tượng người phụ nữ yếu đuối bị bắt nạt, yêu đến điên cuồng, trốn trong viện dưỡng lão để thăm dò mọi chuyện bên ngoài, thậm chí còn bí mật sắp xếp, thao túng tất cả, chẳng lẽ lại không thông minh?”
“Đúng vậy, nên tôi sắp chết rồi.”
Lưu Mai cười cay đắng.
Nhưng Thẩm Hạ Lan lại lắc đầu nói: “E rằng chuyện bà trúng độc cũng là giả, chỉ cần bà đạt được mục đích, sẽ tự giải độc cho mình, bà lợi dụng chuyện Phương Quyên để cản trở bước tiến của chúng tôi, thực chất là bảo Phương Quyên câu giờ, để bà liên lạc với người nhà làm một số chuyện xấu xa, dì, bà sống lâu như vậy, chẳng lẽ ngay cả chuyện đúng sai cơ bản nhất cũng không phân biệt được?”
“Cô thì biết thế nào là đúng sai? Thẩm Hạ Lan, cô còn quá trẻ, nên có những chuyện cô không hiểu, tôi cũng không thể né tránh một số người, đây là sứ mệnh của tôi, nhà họ Tiêu nợ mẹ con chúng tôi, nên giờ phải trả.”
“Vậy đất nước này nợ bà cái gì? Chẳng lẽ những chuyện bà xúi giục Phương Quyên làm không phải vì phần tử khủng bố bên ngoài biên giới? Đây là bí mật quân sự, nên tôi không truy hỏi, nhưng không có nghĩa là tôi không đoán ra, thử hỏi xem thế lực nào có thể ép lão tướng quân rõ ràng đã nghỉ hưu như ông ngoại tôi vẫn phải ra sức diễn một vở kịch như vậy? Diệp Ân Tuấn nhà chúng tôi có thể tạm thời không cưới tôi cũng phải phối hợp diễn kịch? Trừ phi là lợi ích quốc gia, chứ tôi không thể nghĩ ra lý do nào khác, tôi vốn không biết tại sao ông ngoại lại thả Phương Thiến ra, nhưng giờ tôi đã đoán ra rồi, nhưng chỉ đoán được nguyên do, ai ngờ người đứng sau vở kịch này là bà, tôi biết, bên ngoài đều là người của bà, nhưng dì à, bà cảm thấy bà vẫn có thể liên lạc với họ à?”
Lưu Mai nghe Thẩm Hạ Lan nói thế thì cả người thâm trầm.
“Bà đừng nhìn tôi như thế, tôi nghĩ năm đó mẹ tôi không chịu gặp bà là có nguyên do, mẹ tôi sắp qua đời rồi, mà bà không hề có chút tình nghĩa chị em, tôi thật sự quá đau lòng về bà, tôi luôn tưởng bà thích tôi, nhưng giờ xem ra, bà tiếp cận tôi, thậm chí là lợi dụng tình cảm con trai bà đối với tôi để tôi nảy sinh thiện cảm với bà, tất cả đều nằm trong âm mưu và tính toán của bà, người phụ nữ như bà thật đáng sợ.”
Tim Thẩm Hạ Lan đã nguội lạnh.
Trước đó Lưu Mai cho cô bao nhiêu ấm áp, thì giờ tim cô lại rét buốt bấy nhiêu.
Cô không hiểu.
Rõ ràng là máu mủ ruột thịt, tại sao phải vì một số thứ không cần thiết mà quyết đấu một mất một còn?
Lưu Mai nhíu chặt mày.
“Cô định làm gì?”
“Tất nhiên là làm chuyện tôi nên làm, bà là dì tôi, nên tôi không phủ nhận chuyện này, nhưng đứng trước lợi ích quốc gia, tôi chỉ là một công dân bình thường, dì à, tôi xin lỗi.”
Dứt lời, Thẩm Hạ Lan đánh ngất bà ta ngay.
“Mợ chủ, giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Khương Hiểu chưa từng trải qua chuyện này, nhưng cô lại hiểu lời Thẩm Hạ Lan, nói thế nào, Lưu Mai trước mặt cũng giống hệt người xấu.
Thẩm Hạ Lan khẽ thở dài nói: “Ở đây có cửa sổ, chúng ta sẽ leo ra ngoài từ đó.”
“Hả?”
Khương Hiểu ngẩn người.
“Nhưng tôi không biết leo, tôi sợ lắm.”
“Không có gì phải sợ, tôi sẽ đứng bên dưới đỡ cô, cô leo lên rồi thì cứ thế nhảy xuống, chắc chắn sẽ có người tiếp ứng cho cô.”
Khương Hiểu lại sửng sốt trước câu nói của Thẩm Hạ Lan.
“Có người tiếp ứng cho chúng ta? Ai thế?”
“Cô mau leo lên đi, nếu còn chậm trễ nữa sẽ không kịp, chúng ta vào đây lâu như vậy, nếu còn không đi ra sẽ khiến người khác nghi ngờ, đến lúc đó muốn chạy cũng không kịp, mấy người đó đều không phải tội phạm bình thường, có khi trên người bọn họ còn mang theo súng.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói thế, sắc mặt Khương Hiểu nhất thời trắng bệch, nhưng vẫn run rẩy leo lên cửa sổ.
Đến khi cô leo lên cửa sổ mới nhìn thấy, không ngờ người đang đợi bọn họ ở bên ngoài là Lam Thần.
Lam Thần?
Khương Hiểu thật sự cho rằng mình đang bị ảo giác.
Sao lại là Lam Thần được?
Chẳng phải anh đang Hải Thành à?
Anh theo bọn họ đến Vân Nam từ khi nào?
“Cô mau nhảy xuống đi! Còn đợi cái gì nữa?”
Lam Thần khẽ nhíu mày, giọng nói lạnh lùng đó đã làm Khương Hiểu cảm thấy hơi chân thực.
Có Lam Thần ở bên dưới, hơn nữa Khương Hiểu còn nhìn thấy anh đang dang ta đón cô, nên nhất thời vui vẻ.
Cô còn sợ gì mà không dám nhảy?
Biết đâu cô có thể kiếm được một kiểu ôm công chúa, vậy thì cô được lợi rồi.
Nghĩ như vậy, Khương Hiểu liền nhắm mắt nhảy xuống dưới.
Cô không đau như dự đoán, mà ngược lại cảm thấy mình đang nằm trong vòng tay ấm áp, hơn nữa còn có thể nghe thấy tiếng tim đập.
Khương Hiểu cảm thấy giây phút này thật sự quá hạnh phúc.
“Cô còn không mau bước xuống? Cô đang nghĩ gì thế?”
Giọng nói lạnh lùng của Lam Thần vang lên trên đỉnh đầu, làm Khương Hiểu hơi si mê.
“Đồ mê trai!”
Lam Thần bỗng buông tay.
“Úi da!”
Khương Hiểu bị rơi xuống đất ngay, mông cô sắp vỡ vụn rồi.
“Lam Thần, anh có thể ga lăng một tý không?”
“Giờ đã là lúc nào mà cô còn mê trai? Mợ chủ và người kia vẫn đang ở bên trong kia? Xung quanh đều là người của họ, mà cô vẫn còn thời gian lề mề.”
Lần này Lam Thần nói rất nhiều, nhưng lại làm Khương Hiểu hơi xấu hổ.
“Cô đứng qua một bên đi, đừng cản trở chuyện của tôi.”
Lam Thần đuổi Khương Hiểu qua một bên, Thẩm Hạ Lan đã kéo Lưu Mai lên cửa sổ rồi.
Lưu Mai đã bị cô bịt miệng lại, rồi ném thẳng xuống.
Lam Thần vững vàng đón lấy, rồi nhét bà ta vào xe ngay.
Khương Hiểu chưa kịp nói gì thì thấy Thẩm Hạ Lan bỗng nhảy xuống, làm cô sợ đến mức tim sắp ngừng đập.
“Mợ chủ, cô không được làm thế!”
Cô vội chạy tới, dứt khoát làm đệm thịt để Thẩm Hạ Lan nhảy xuống.
“Hự...”
Khương Hiểu cảm thấy cả người mình sắp vỡ vụn rồi, nhưng Lam Thần lại sửng sốt.