“Nếu đã vậy thì cô còn muốn làm gì tôi? Tôi thấy Diệp Ân Tuấn chẳng dạy cô thứ gì tốt cả, chỉ dạy cô cãi lời người lớn phải không? Dù nói thế nào Phương Thiến cũng là mẹ cậu ta, cũng nuôi cậu ta khôn lớn, sao cậu ta có thể không nể tình chút nào chứ?”
Những lời ông cụ Tiêu nói khiến Thẩm Hạ Lan muốn phản bác lại, nhưng lực tay của ông ta đủ làm cho trán cô toát mồ hôi lạnh.
Thẩm Hạ Lan thật sự rất ghét ông ngoại, người mới gặp lần đầu đã đánh người khác này.
“Ngoài việc bắt nạt con cháu mình, ông còn biết làm gì nữa? Theo tôi thấy, ông nghỉ hưu ở lại đây cũng sống ổn lắm đấy? Chắc cũng không có bản lĩnh thật sự gì đâu, nếu không thì làm sao có thể không phân biệt được?”
Dù đang bị ông ta giữ chặt, Thẩm Hạ Lan vẫn không nhượng bộ.
Vẻ mặt ông cụ Tiêu trở nên hơi khó coi.
“Cô thì biết gì chứ!”
“Tôi không biết gì, nhưng những việc ông đã làm quá xấu hổ. Ngay cả một người ghê tởm như Phương Thiến, ông cũng có thể giúp bà ta, ông không xứng sống ở đây!”
Thẩm Hạ Lan chẳng quan tâm kết cục của mình sẽ ra sao, dù sao cô cũng không thể thoả hiệp trái với lương tâm mình được.
Hơn nữa ông già này còn giam lỏng mẹ cô, ngọn lửa trong lòng cô đã bốc cháy như chỉ muốn thiêu trụi nơi này.
Ông cụ Tiêu lại siết chặt tay, Thẩm Hạ Lan cảm thấy cổ tay mình như sắp gãy, nhưng cô vẫn nghiến răng không rên một tiếng.
Ngay khi cô cho rằng ông cụ Tiêu sẽ bóp gãy tay cô thì ông ta thả lỏng tay ra.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng lùi lại hai bước, cô cảm thấy mình như được sống lại. Cô phải thừa nhận rằng dù ông cụ Tiêu đã lớn tuổi nhưng ông ta vẫn rất khoẻ, không thể coi thường. Nếu thật sự đấu với nhau, cô biết mình không phải đối thủ của ông cụ Tiêu.
“Ngồi đi.”
Ông cụ Tiêu lập tức bỏ đi vẻ tàn nhẫn, thở dài một hơi rồi ngồi xuống vị trí cũ.
Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ.
Đây là tình huống gì?
Nhưng cô cũng không muốn đứng, dù sao cô vừa mới bị người khác bắt nạt, tiếp tục đứng chẳng khác gì một đứa trẻ bị phạt đứng.
Thẩm Hạ Lan ngồi xuống vị trí ban đầu, ly nước bên tay cô đã nguội.
Cô muốn gọi người vào thay ly nước khác, nhưng nghĩ lại vẫn thôi, nếu không lại không biết ông già này muốn làm gì nữa.
Ông cụ Tiêu thấy vậy thì ho khan một tiếng, sau đó nói với bên ngoài: “Đem ly nước ấm khác vào đây.”
“Vâng.”
Người bên ngoài đáp lời, ngay sau đó bưng một ly nước ấm khác vào phòng, hơn nữa còn mang vào một ít hoa quả khô và đồ ăn.
“Ăn đi, thân thể cô bây giờ không bằng lúc trước, cần bổ sung năng lượng, nếu không đứa bé phát triển không tốt thì cô cũng khổ.”
Nói xong, ông cụ Tiêu phất tay, người đàn ông lại đi ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy ông cụ Tiêu quả thực là một ông già kì quái.
“Tôi không ăn, ai biết ông có bỏ thêm thứ gì trong đó hay không, lỡ như tôi ăn vào trúng độc thì phải làm sao?”
Thẩm Hạ Lan lại khiến ông cụ Tiêu nổi giận.
“Cô không hổ là con cháu nhà họ Hoắc, nói chuyện thôi cũng có thể khiến người khác tức chết. Nếu tôi muốn đầu độc cô thì sao có thể đến lượt cô phản kích?”
“Chưa chắc đâu, ngộ nhỡ ông muốn nhìn tôi chịu đau đớn thì sao? Nếu không thì ông giam lỏng mẹ tôi làm gì?”
Thẩm Hạ Lan nhất quyết không nói lý.
Ông cụ Tiêu tức đến mức ngực phập phồng, vội vàng uống nước để hạ hoả.
“Tôi đã biết là không thể để mẹ cô với người nhà họ Hoắc ở bên nhau mà, nếu không sẽ sinh ra một đứa nhóc khốn nạn chọc tôi tức chết.”
“Chẳng phải bây giờ ông vẫn sống tốt đó sao?”
“Đó là vì cô chưa nhìn thấy tôi của trước kia!”
Ông cụ Tiêu nói xong mới nhận ra mình bị chọc giận trở nên như một đứa trẻ đang hờn dỗi.
“Cô thích ăn hay không thì tuỳ, dù sao đứa nhỏ trong bụng cô cũng không phải con cháu nhà họ Tiêu.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy ông cụ Tiêu thế này có chút đáng yêu.
Cô làm mình bình tĩnh lại, sau đó hạ thấp giọng bảo: “Ông ngoại, ông thả mẹ cháu ra đi. Bà ấy đã lớn tuổi rồi, cuộc đời bà ấy cũng rất khổ, ông nói xem ông còn có thể nhốt bà ấy mấy năm? Vả lại ông dựa vào đâu mà nhốt mẹ cháu? Bà ấy đã là người trưởng thành! Chỉ vì bà ấy không nghe lời ông nên ông nhốt bà ấy lại, cách giáo dục này có hơi dã man quá không?”
“Tôi dã man đấy thì sao?”
Ông cụ Tiêu lập tức trở nên bất chấp lý lẽ.
Đây là điều mà Thẩm Hạ Lan không đoán trước được.
Cô muốn cười nhưng lại không dám, chỉ có thể đứng dậy đi ra sau lưng ông cụ Tiêu, nắm lấy hai vai ông ta, thấp giọng nói: “Ông ngoại, rốt cuộc là tại sao ông phải giúp Phương Thiến? Ông cũng biết tội mà bà ta đã phạm, tội đó hoàn toàn không phải chỉ cần vài câu của cháu là có thể nộp tiền bảo lãnh. Ông có bản lĩnh như thế còn không thể nộp tiền bảo lãnh bà ta thì cháu có tài cán gì?”
Cũng không biết là do hành động của Thẩm Hạ Lan làm ông cụ Tiêu mềm lòng hay là vì lời nói của cô, ông cụ Tiêu thở dài một hơi, khẽ nói: “Cháu nghĩ ông không biết bà ta tội ác tày trời sao? Nhưng bây giờ vẫn chưa thể bắt bà ta được.”
“Tại sao vậy? Dù thế nào thì ông cũng phải nói cho cháu biết chứ.”
“Sao cháu lại giống hệt mẹ cháu, kiểu gì cũng phải hỏi tại sao thế? Người như cháu mà ở trong quân đội đã bị xử bắn rồi.”
Dù đã đến tuổi này, ông cụ vẫn không thay đổi được bản tính của mình.
Nhưng Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy ông cụ Tiêu thế này rất đáng yêu.
“Cháu không đi lính nên đương nhiên cháu có thể hỏi tại sao.”
“Cháu...”
Ông cụ Tiêu muốn nói gì đó nhưng đột nhiên bị Thẩm Hạ Lan nắm chặt vai, ông ta lập tức đau đến mức thay đổi sắc mặt.
“Đừng bóp, mau thả ra!”
“Sao thế ạ?”
Thẩm Hạ Lan biết mình không dùng quá nhiều sức, sao lại làm ông cụ Tiêu đau đớn như thế được?
Ông cụ Tiêu nhịn đau trả lời: “Trong đó còn một viên đạn, nó găm phía trên dây thần kinh nên vẫn chưa lấy ra được. Dạo này trời âm u, vai đau muốn chết. Cái tay nhỏ của cháu cũng lợi hại thật đấy, làm ông đau muốn nhảy dựng lên. Mau ngồi đi, đừng để mệt mình.”
Người Thẩm Hạ Lan hơi cứng đờ.
Viên đạn găm trong vai?
Với số tuổi của ông cụ Tiêu, chắc hẳn ông ta là người từng tham gia chiến tranh, thậm chí còn có lẽ đã đóng góp rất nhiều cho đất nước. Lẽ ra kiểu người này không thể là người không biết phân biệt đúng sai, nhưng tại sao ông ta lại muốn làm vậy?
Thẩm Hạ Lan còn đang suy nghĩ thì đã bị ông cụ Tiêu nắm lấy tay, sau đó kéo qua cái ghế bên cạnh ngồi xuống.
“Haiz!”
Ông cụ Tiêu lại thở dài.
Ông ta nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Có một số chuyện ông thật sự không thể nói với cháu, nó là bí mật quốc gia. Ông chỉ có thể nói bây giờ nhốt Phương Thiến lại chẳng làm nên trò trống gì, chỉ trị tội một mình bà ta thì không có ý nghĩa, điều các ông muốn là thế lực sau lưng bà ta hoàn toàn tan rã, hiểu không?”
“Các ông? Ý ông là không phải một mình ông, có thể là thứ gì đó sau lưng ông...”
“Câm miệng, biết là được rồi, đừng nói ra, vả lại đừng tuỳ ý hỏi thăm.”
Tuy ông cụ Tiêu nói vậy, nhưng cũng coi là trả lời câu hỏi của Thẩm Hạ Lan theo một cách khác.
Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ra.
“Nhưng dù vậy, tại sao ông lại muốn làm Tống Đình gặp tai nạn chứ?”
“Vì nó thật, cũng vì có thể gây nhầm lẫn cho đối phương. Ông không thể ra mặt đi tìm Diệp Ân Tuấn trong chuyện này, vì một khi ông tiếp xúc với cậu ta thì sẽ có người cảnh giác. Ông chỉ có thể mời cháu tới để ép Diệp Ân Tuấn đến tìm ông, cũng ép cậu ta đồng ý thả Phương Thiến, trong đó cần sự phối hợp của cháu. Cháu gái à, mặc dù cháu không phải quân nhân, nhưng chồng cháu đã từng là quân nhân, ông ngoại cháu, mẹ cháu, thậm chí ba cháu đều là những người có đóng góp cho đất nước này, vì vậy cháu phải phối hợp với ông.”
Ông cụ Tiêu vỗ mu bàn tay Thẩm Hạ Lan một cách sâu xa.
Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu.
Cô nhìn ông lão trước mặt mình, sau đó ôm lấy cổ ông ta với vẻ kích động.
“Ông ngoại! Sao ông không nói với cháu sớm hơn?”
Ông cụ Tiêu hơi sững sờ trước cái ôm của Thẩm Hạ Lan, nhưng ông ta cũng nở nụ cười.
“Nếu ông nói với cháu sớm thì làm sao có thể biết cháu là hạng người gì? Thông tin trong báo cáo chưa chắc đều là thật, ông cũng không biết tính cháu có giống mẹ cháu hay không, cũng may cháu không làm ông thất vọng. Cháu yên tâm đi, ông giam lỏng mẹ cháu, một mặt là để cho người khác thấy, mặt khác cũng để bảo vệ sự an toàn của nó, những chuyện này nằm ngoài phạm vi cuộc sống bình thường của cháu. Nếu có thể, ông thực sự không muốn cháu dính vào, nhưng cháu gái à, ông cũng không còn cách khác, cháu có biết không? Ông ngoại sợ cháu sẽ sơ suất nhưng không xử lý được, cháu có thể hiểu cho ông ngoại không?”
Thẩm Hạ Lan chợt cảm thấy khoé mắt ươn ướt.
“Cháu có thể. Ông ngoại, ông muốn cháu làm gì, cháu cũng sẽ phối hợp với ông.”
“Cháu ngoan! Cháu ở lại chỗ ông ngoại trước đi, không bao lâu nữa thằng nhóc thối tha Diệp Ân Tuấn kia sẽ đến, lúc đó chúng ta sẽ bàn bạc kỹ lại phải làm thế nào.”
“Vâng ạ.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy ông cụ Tiêu rất đáng yêu.
Ông cụ Tiêu kéo Thẩm Hạ Lan lại gần mình rồi nói với vẻ thương cảm: “Mẹ cháu cũng từng ở cạnh ông như thế này, nhưng sau đó nó không có thời gian làm bạn với ông nữa. Lúc nào nó đến cũng làm ông ghét, cũng không biết lần này mẹ cháu có trách ông không.”
“Không đâu. Ông ngoại, nếu mẹ cháu biết ông vì quốc gia, bà ấy nhất định sẽ không trách ông.”
“Chỉ mong là thế. Đi thôi, ông dẫn cháu đi xem phòng của mẹ cháu. Nó đã không ở nhà nhiều năm rồi, ông cũng không chuẩn bị phòng cho cháu, cháu ở phòng nó đi.”
Ánh mắt dịu dàng hiền hoà của ông cụ Tiêu làm Thẩm Hạ Lan rất thoải mái.
Cô càng ngày càng có nhiều người thân, cảm giác này thật sự rất tốt.
Khi Thẩm Hạ Lan đi cùng ông cụ Tiêu mở cửa phòng, Khương Hiểu vội vàng chạy đến.
“Cô chủ, cô không sao chứ? Bây giờ chúng ta sẽ về ạ?”
“Không, chúng ta sẽ ở lại đây.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan lập tức khiến Khương Hiểu sững sờ.
“Là sao ạ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!