Thẩm Hạ Lan nhìn bà cụ Phương, cảm thấy mình không cần phải nói gì nữa, tam quan và tâm lý người này đã vặn vẹo rồi.
Hình như bà cụ Phương đang trút hết mọi oán giận lên người Thẩm Hạ Lan, như thể vì sự tồn tại của cô, nên con gái bà ta mới chết.
Bà thấy Thẩm Hạ Lan im lặng, thì sải bước đi tới túm cổ áo cô, hung ác nói: “Nếu cô đã bước vào đây thì trừ phi cô chết mới được rời khỏi đây, chúng tôi có cách để Lam Thần cho Đình Đình sống tiếp, tất nhiên cũng sẽ có cách để cô chết tại đây.”
“Nếu giờ tôi chết, e rằng Phương Thiến sẽ không bỏ qua cho bà.”
Thẩm Hạ Lan lạnh nhạt nói.
Bà cụ Phương không khỏi run lên, có thể thấy bà ta rất sợ Phương Thiến.
Thẩm Hạ Lan cười khẩy: “Một người mẹ không bảo vệ được con mình, thì có tư cách gì mà kêu gào trước mặt tôi? Ngay cả tư cách làm mẹ bà cũng không có! Nếu bà không thể cho cô ta một cuộc đời trọn vẹn, thì ban đầu cần gì phải sinh cô ta ra? Nếu đã sinh ra rồi, tại sao lại không bảo vệ? Dù Phương Thiến bảo cô ta chết thì sao? Dù cô ta muốn theo đuổi hạnh phúc của mình, muốn bỏ trốn cùng Lam Thần thì thế nào? Nếu là tôi, dù phải liều mạng, tôi cũng không để con gái tôi chết trong tay tôi. Bà có biết lúc đó Phương Đình tuyệt vọng, đau khổ đến cỡ nào không? Mà những thứ đó đều do người làm cha mẹ như bà ban cho!”
Cô đẩy bà Phương ra.
Cả người bà Phương ngồi bệt dưới sàn, nhìn thi thể Phương Đình đang nằm trên giường rồi bắt đầu gào khóc.
Nhưng Thẩm Hạ Lan không hề đồng tình với bà ta.
Một người mẹ có thể giết con ruột mình thì có còn là người nữa không?
Với Thẩm Hạ Lan, dù giờ bà Phương lấy cái chết để tạ tội cô cũng sẽ không tha thứ cho bà ta.
Không biết từ khi nào Phương Thiến đã đứng ngoài cửa, nghe thấy lời nói của Thẩm Hạ Lan, bà ta không khỏi vỗ tay khen thưởng.
“Được, tốt lắm! Nếu cô có thể vì con gái cô mà không màng tới sống chết, thì cô hãy ngoan ngoãn gả cho Đường Trình Siêu đi? Dù gì so với cái chết, thì việc cô đi lấy chồng vẫn thoải mái hơn nhiều.”
Lúc bà cụ Phương nghe thấy giọng nói của Phương Thiến thì sắc mặt nhất thời trắng bệch.
Bà ta rụt cổ lại, vội ngậm miệng, đứng qua một bên như người giúp việc.
Phương Thiến nhìn bộ dạng uất ức của bà ta thì bất mãn nói: “Cũng may bà là vợ giáo sư Phương đấy, không ngờ ngay cả một người ngoài cũng không đấu lại, thật mất mặt! Mau cút về phòng bà đi! Nếu để tôi nhìn thấy bà ở đây nữa, tôi bảo đảm ngay cả thi thể Phương Đình tôi cũng không giữ lại.”
“Không, đừng mà! Tôi đi ngay đây! Tôi hứa sẽ không tới nữa.”
Bà cụ Phương sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Bà nhìn thi thể Phương Đình, rồi rời đi không dám ngoảnh mặt lại.
Thẩm Hạ Lan không biết rốt cuộc Phương Thiến đã làm gì mà bà cụ Phương lại sợ như vậy, nhưng giờ cô thật sự hận không thể giết chết bà già này.
“Tôi có thể gả cho anh ta, nhưng tôi muốn gặp mặt Lam Thần.”
“Cô không có tư cách bàn điều kiện với tôi.”
Phương Thiến lạnh lùng nói, hoàn toàn không cho Thẩm Hạ Lan một cơ hội nào.
Nhưng Thẩm Hạ Lan lại cười khẩy: “Thế à? Bà chắc không? Bà thật sự cho rằng không ai nhìn thấy hành động của bà à? Nếu tôi không gặp được Lam Thần, đừng nói là gả cho Đường Trình Siêu, dù tôi chết ở đây, cũng sẽ vạch trần bộ mặt thật của bà và nhà họ Phương.”
“Chỉ dựa vào cô?”
“Đúng, chỉ dựa vào tôi! Tôi không có bản lĩnh gì, nhưng tôi có một người chồng yêu thương hết mực và một cậu con trai cực kỳ thông minh. Chẳng lẽ bà thật sự cho rằng tôi cứ thế tiến vào mặc bà xâu xé à? Hình như bà quên mất rằng, Diệp Ân Tuấn và Diệp Minh Triết đều là thiên tài máy tính, mọi lời bà nói từ lúc tôi tiến vào nhà họ Phương đến giờ, đều được bọn họ quay lại, nếu tôi không gặp được Lam Thần, thì trong vòng một phút, toàn bộ thành viên nhà họ Phương sẽ bị phơi bày, nếu bà không tin thì cứ thử xem.”
Lúc nói Thẩm Hạ Lan đã lấy sợi dây chuyền trong cổ áo ra, camera lỗ kim trên đó đã làm sắc mặt Phương Thiến nhất thời trắng bệch.
“Đáng chết!”
Thẩm Hạ Lan biết, muốn cứu Lam Thần ra ngoài, cô chỉ có thể hy sinh một thứ gì đó.
Diệp Ân Tuấn bảo cô đeo thứ này là để biết vị trí của cô bất cứ lúc nào, nhưng đã qua một buổi tối rồi, mà anh vẫn chưa tấn công vào, thì có thể thấy phòng ngự nhà họ Phương nghiêm ngặt đến đâu.
Nếu đã như thế, sao cô có thể để cho Diệp Ân Tuấn mạo hiểm vì mình? Không bằng để cô cứu Lam Thần ra ngoài trước, dù cô thật sự bỏ mạng tại đây, cũng phải cho Lam Thần một con đường sống, vì cô nợ anh ta.
Giờ ánh mắt Phương Thiến như hận không thể ăn thịt Thẩm Hạ Lan, nhưng bà biết, nếu cô dám lấy ra thứ này, thì chắc chắn bên Ân Tuấn đã có sự chuẩn bị.
Là do bà ta quá bất cẩn.
Không ngờ Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lại liều lĩnh như vậy?
Phương Thiến hít sâu mấy hơi, mới hung ác nói: “Được, tôi sẽ cho cô gặp mặt Lam Thần, nhưng cô tưởng cô gặp được rồi thì có thể cứu cậu ta ra ngoài à? Mạng mình còn khó giữ, thì đừng bận tâm đến việc giúp người khác.”
“Đó là chuyện của tôi, không liên quan gì đến bà, giờ tôi chỉ muốn gặp Lam Thần thôi.”
Thẩm Hạ Lan nói chắc như đinh đóng cột, không hề có chỗ để cứu vãn.
Mặc dù Phương Thiến không cam lòng, nhưng vẫn sai người dẫn Thẩm Hạ Lan đi gặp Lam Thần.
Cuối cùng Thẩm Hạ Lan cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhìn camera lỗ kim rồi gượng cười, cô biết, chắc chắn Diệp Ân Tuấn sắp phát điên rồi, nhưng giờ cô chỉ có thể đi tới đâu hay tới đó.
Phương Thiến sai người thu dây chuyền trong tay Thẩm Hạ Lan, nhưng cô lại lùi một bước nói: “Sau khi gặp được Lam Thần, tôi sẽ tự động đưa cho bà, nên giờ bà đừng tới cướp, bằng không tôi không dám bảo đảm liệu Ân Tuấn có phát tán video ra ngoài hay không. Nếu không điều tra rõ, bà tưởng tôi và Ân Tuấn sẽ tự chui đầu vào rọ à?”
“Thẩm Hạ Lan, tốt nhất cô nên cầu nguyện cô sẽ luôn may mắn như vậy.”
Phương Thiến nghiến răng nghiến lợi nói, hận không thể chém Thẩm Hạ Lan thành từng mảnh.
Nhưng Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Bà yên tâm đi, tôi sẽ luôn may mắn, nếu bà không tin thì cứ chờ xem.”
“Cút!”
Phương Thiến tức đến mức cả người run rẩy.
Nhưng Thẩm Hạ Lan lại cười rất vui.
Cô cùng vệ sĩ ra khỏi phòng.
Lúc ánh nắng bên ngoài chiếu lên người, Thẩm Hạ Lan mới cảm nhận được mình vẫn còn sống.
Căn phòng đó thật sự quá lạnh, nếu ở tiếp, cô thật sự sợ đứa bé trong bụng sẽ không giữ được.
Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi, rồi theo vệ sĩ tới hòn non bộ phía sau, bên trong có một cánh cửa bí mật, nếu không có vệ sĩ dẫn tới, e rằng cô sẽ không phát hiện ra.
Cô cố ý lấy dây chuyền ra, để Diệp Ân Tuấn nhìn thấy rõ hơn.
Diệp Ân Tuấn nghe thấy quyết định của cô thì rất sốt ruột, anh biết cô định làm gì.
Anh híp đôi mắt lạnh lẽo lại, lưu lại toàn bộ hình ảnh trong camera, đồng thời gõ chữ gì đó trên laptop.
Thẩm Hạ Lan biết, một khi cô đi vào hòn non bộ, có lẽ tín hiệu sẽ bị ngắt quãng, đây cũng là lý do tại sao Phương Thiến lại yên tâm để cô tiếp tục đeo dây chuyền.
Một khi bước vào hòn non bộ, cô thật sự phải một mình chiến đấu.
Thẩm Hạ Lan nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, như thể chỉ có như vậy mới cảm nhận được Diệp Ân Tuấn luôn ở bên cạnh.
Cô không nhút nhát, sợ hãi, mà chỉ hơi cô độc.
Vệ sĩ thấy Thẩm Hạ Lan ngừng bước thì lạnh lùng nói: “Tốt nhất là cô đi mau lên, chúng tôi không muốn làm khó cô, nên cô đừng bắt chúng tôi phải gây khó dễ, ở đây chỗ nào cũng có camera an ninh, chúng tôi có làm tròn chức trách hay không phụ thuộc vào cô đó.”
Thẩm Hạ Lan ngừng một lúc, rồi nhấc chân đi vào bên trong hòn non bộ.
Vừa bước vào cánh cửa bí mật, tầm mắt cô nhất thời không nhìn thấy rõ.
Thẩm Hạ Lan vô thức nhắm mắt lại để thích ứng một chút, thì nhận ra có người đang tới gần mình.
Cô bỗng giơ chân lên, đá vào người đang đi tới.
Người đó khẽ rên lên, tiếng vật nặng ngã xuống sàn bỗng thu hút sự chú ý của mọi người.
“Ai đó?”
“Là tôi!”
Một giọng nói buồn bực bỗng vang lên.
Thẩm Hạ Lan có thể nghe ra, đây là người đàn ông đã hù dọa cô ở ngoài cửa vào tối qua.
Có lẽ người này được Phương Thiến chỉ thị, bảo anh ta nhân lúc cô mới tiến vào chưa thích ứng phải cướp dây chuyền trong tay cô, nhưng đáng tiếc Thẩm Hạ Lan đã sớm phòng bị.
“Bà đừng hòng cướp được thứ gì trong tay tôi, bằng không đoạn video sẽ được phát tán ngay.”
Câu nói của Thẩm Hạ Lan đã làm đối phương im lặng, rõ ràng Phương Thiến cũng nghe thấy.
Cô nghe thấy tiếng hừ lạnh của Phương Thiến, rồi mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.
Cuối cùng tầm mắt của cô cũng thích nghi với bóng tối.
Thẩm Hạ Lan nhấc chân đi về phía trước.
“Lam Thần đang ở đâu? Tôi khuyên mấy người đừng giở trò nữa, bằng không...”
“Các cậu dẫn cô ta đi đi.”
Giọng nói Phương Thiến vang lên rồi im bặt, Thẩm Hạ Lan nghe thấy rất rõ tiếng dòng điện bị ngắt.
Xem ra Phương Thiến thật sự tức giận rồi.
Phương Thiến càng tức giận, thì Thẩm Hạ Lan càng vui vẻ.
Cô mỉm cười, theo vệ sĩ tiến về phía trước.
Không biết đi bao lâu, rẽ bao nhiêu khúc cua, cuối cùng cô cũng nhìn thấy một khoảng đất trống.
Nói là khoảng đất trống là vì toàn bộ nơi này đều bị đào rỗng, hình thành một sân bãi hình tròn, mà chính giữa đặt rất nhiều thiết bị và máy móc y tế.
Thẩm Hạ Lan nhạy bén nhận ra bên trong nhựa thủy tinh đặt ở chính giữa đang ngâm một người.
Chẳng lẽ là con người?
Nước trong nhựa thủy tinh đã bị máu nhiễm đỏ, đối phương như em bé sơ sinh rúc vào bên trong, tay chân cắm đầy ống dẫn máy móc, hoàn toàn không thể cử động.
Đầu anh ta cúi thấp, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn nhận ra, người trước mặt là Lam Thần.
Không ngờ bọn họ thật sự biến Lam Thần thành vật thí nghiệm, hoàn toàn mất nhân tính nhốt anh ta vào trong ống nhựa thủy tinh, thậm chí còn gắn dòng điện vào bên trong.
“Thế nào? Cô có hài lòng với những gì cô nhìn thấy không?”
Giọng nói của Phương Thiến lại vang lên, nhưng lại mang theo vẻ kiêu ngạo và đắc ý.
Thẩm Hạ Lan tức muốn nổ phổi.
“Phương Thiến! Bà mau thả anh ta ra!”
“Thả cậu ta ra? Chuyện này sao có thể? Nhưng nếu cô muốn gặp mặt cậu ta, thì tôi sẽ cho cậu ta tỉnh lại chào hỏi cô, được không?”
Phương Thiến cười hì hì, rồi có người bỗng đi tới kéo cầu dao.
“Đừng mà!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!