Thần kinh Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn nhất thời căng thẳng.
Diệp Ân Tuấn nhìn số điện thoại di động, là một số lạ.
Thẩm Hạ Lan giống như đã dự liệu được điều gì.
"Cần mở chức năng thu âm không?"
"Dám gọi điện thoại tới, vậy sẽ không lưu lại đầu mối cho chúng ta, nói không chừng giọng nói cũng được xử lý đặc biệt."
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, chân mày Thẩm Hạ Lan hơi nhíu lại.
"Vậy chúng ta có nghe không?"
"Nghe, tại sao không nghe? Anh lại là muốn xem đối phương rốt cuộc có chủ ý gì."
Con ngươi của Diệp Ân Tuấn lạnh lùng, nhanh chóng nghe điện thoại.
Bên kia điện thoại truyền tới tiếng máy móc lạnh như băng, hiển nhiên là đã xử lí qua máy đổi giọng rồi.
Bởi vì mở chức năng loa ngoài, cho nên Thẩm Hạ Lan cũng có thể nghe được.
"Diệp Ân Tuấn, nhận được ngọc bài của em trai anh chưa? Có suy nghĩ gì?"
Thái độ của đối phương vô cùng phách lối.
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: "Anh là ai? Có mục đích gì?"
"Tôi cũng không biết tôi có mục đích gì, nhưng tôi vui vẻ khi nhìn dáng vẻ anh lo lắng, hôm nay tôi có thể giao ngọc bài cho con trai anh dễ như trở bàn tay, anh nói xem ngày mai tôi có thể đưa con trai anh đi dễ như trở bàn tay không? Để anh và vợ của anh cả đời này cũng không gặp được thằng bé?"
Lời này vừa dứt, Thẩm Hạ Lan nắm chặt lấy ống tay áo Diệp Ân Tuấn.
Đây chính là điều cô lo lắng.
Mà ngay cả đối phương là ai bọn họ cũng không biết.
Con ngươi của Diệp Ân Tuấn càng phát lạnh.
"Tiểu nhân giấu đầu giấu đuôi, anh đây là đang uy hiếp tôi sao? Thật ra thì người có thể biết chuyện hai anh em chúng tôi có ngọc bài không nhiều, thậm chí cũng không mấy người, coi như tôi ngu xuẩn đi nữa, nếu kiểm tra từng người, cũng có thể tra ra anh là ai. Còn nữa, dám động đến con trai của tôi, đoán chừng là anh mượn gan trời rồi. Diệp Ân Tuấn tôi là người thế nào anh ở Hải thành hỏi thăm một chút, nếu như con trai con gái tôi mà xảy ra bất cứ chuyện gì, tốt nhất anh phù hộ gia tộc anh hoàn toàn có thể may mắn tránh khỏi."
Diệp Ân Tuấn nói xong cũng cúp điện thoại.
Đối phương đã xử lý mã hóa, căn bản không truy lùng được phương vị của điện thoại anh ta, giọng nói cũng đã qua máy đổi giọng, cho nên tiếp tục nói chuyện như vậy nữa không có chút ý nghĩa nào, chỉ sẽ làm cho Thẩm Hạ Lan ở bên lo âu sợ hãi.
"Không có chuyện gì, yên tâm đi, lát nữa nói với chú ba nói một tiếng, đưa ba đứa cùng đi quân khu học tập. Mặc dù đối với chúng ta mà nói tương đối khổ cực, nhưng bọn nhỏ tạm thời có thể an toàn mới là tốt nhất. Nếu như có thể, em cũng đi quân khu ở đi. Em là cháu gái ruột của chú ba, cũng có thể có cách để cho em đi vào."
Diệp Ân Tuấn định một mình đối mặt với nguy hiểm không tên bên ngoài, Thẩm Hạ Lan nói cái gì cũng sẽ không đồng ý.
"Đưa bọn nhỏ đi em không ý kiến, nhưng anh đừng nghĩ đưa em đi. Em là vợ của anh, em muốn ở lại bên người anh, huống chi vừa rồi cách nói chuyện của người đó anh nghe không hiểu sao? Anh ta nhằm vào hai vợ chồng chúng ta! Hơn nữa, cuộc thi thiết kế của em còn có không tới một tháng sẽ đấu vòng loại rồi, em không thể nào từ bỏ. Chuyện chúng ta gặp phải còn ít sao? Nếu đều đã gánh được, lần này cũng có thể."
Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Diệp Ân Tuấn đặc biệt cảm động.
Anh nắm thật chặt tay của Thẩm Hạ Lan nói: "Bây giờ không phải thân thể em không cho phép sao? Anh lo lắng cho em."
"Anh yên tâm đi, em sẽ bảo vệ tốt con của chúng ta, sẽ không giống lần trước. Cho nên đừng nói để em rời khỏi anh, em không đồng ý."
Diệp Ân Tuấn thấy hành động của Thẩm Hạ Lan kiên trì như vậy, biết anh nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Anh gật đầu một cái, tâm tình đã khá hơn nhiều.
"Được, anh sẽ hết sức bảo vệ em."
"Ừ, em cũng sẽ hết sức bảo vệ bản thân!"
Hai vợ chồng nói xong cũng nhìn nhau cười.
"Đi ra ngoài đi, bọn nhỏ còn ở bên ngoài chơi, không biết chuyện gì xảy ra, cũng không thể để cho bọn họ cảm thấy hai người làm cha mẹ chúng ta cả ngày đều ở trong phòng chứ? Như vậy không tốt!"
Diệp Ân Tuấn ngẩn người một chút, ngay sau đó cười nói: "Em lo lắng cái gì? Trừ Diệp Minh Triết, chỉ số thông minh của hai đứa còn lại căn bản không đoán được chúng ta ở trong phòng làm gì."
"Thôi đi anh!"
Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng đạp Diệp Ân Tuấn một cước, sau đó nhìn Diệp Ân Tuấn nói: "Đỡ em đứng lên, em muốn xuống lầu tìm bọn nhỏ."
"Được, tôi đỡ ngài."
Diệp Ân Tuấn đứng dậy, thận trọng đỡ Thẩm Hạ Lan đứng dậy, sau đó đi xuống cầu thang.
Bọn nhỏ còn ở phòng khách chơi vui vẻ, Hoắc Chấn Hiên vẫn còn ở trong phòng bếp làm một cách vui vẻ, Thẩm Hạ Lan muốn đi tìm Hoắc Chấn Hiên, lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn cản.
"Phòng bếp mùi khói dầu, em ở phòng khách chơi với bọn nhỏ đi, anh đi nói với chú ba."
"Được. Đừng cãi nhau với chú ba."
"Biết rồi."
Diệp Ân Tuấn đỡ Thẩm Hạ Lan ngồi trên ghế sa lon xong, lúc này mới đi tìm Hoắc Chấn Hiên.
Diệp Minh Triết thấy Thẩm Hạ Lan xuống, vội vàng đi tới.
"Mẹ, mẹ và lão Diệp ở trên đó mưu đồ bí mật cái gì chứ?"
"Mưu đồ bí mật làm sao đưa con vào quân khu."
Thẩm Hạ Lan dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt mũi nhỏ của Diệp Minh Triết.
Diệp Minh Triết vừa nghe, nhất thời hưng phấn.
"Lão Diệp đồng ý rồi?"
"Con nghĩ sao? Ở trong lòng của con, ba con không hiểu tình người như vậy sao?"
"Oh yeah!"
Diệp Minh Triết vui vẻ nhảy cẫng lên.
Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh cũng chạy theo tới.
"Mẹ, có chuyện gì vui vẻ không có con và anh Tranh? Mỗi lần đều là anh mất tích thật lâu thật lâu, chúng con cũng không quá quen. Con muốn ở cùng anh."
Diệp Nghê Nghê bĩu môi, mặt đầy không muốn.
"Con cũng muốn ở bên Minh Triết."
Diệp Tranh có chút ngượng ngùng nói.
Thẩm Hạ Lan vốn còn chút rối rắm làm sao để nói chuyện này với bọn trẻ, bây giờ nghe bọn trẻ yêu cầu như vậy, không kìm được cười nói: "Vậy để các con cũng đi theo Minh Triết đi quân khu chơi có được không?"
"Có thật không?"
Diệp Tranh nhất thời vui vẻ.
Diệp Nghê Nghê căn bản không biết quân khu là nơi nào, đối với cô bé mà nói chỉ cần có hai người anh, cô sẽ muốn đi theo cùng.
"Được! Con đồng ý!"
Diệp Nghê Nghê giơ hai tay tán thành.
Nhìn dáng vẻ con gái ngốc nghếch, Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng nói: "Nghê Nghê, nơi anh đi không thú vị như con nghĩ đâu, ngược lại sẽ rất cực khổ, con thật sự muốn đi cùng anh sao?"
"Anh có thể kiên trì sao?"
Diệp Nghê Nghê nhìn Thẩm Hạ Lan, ngây thơ hỏi.
"Anh dĩ nhiên có thể kiên trì rồi, đây chính là mơ ước của anh, anh muốn có một ngày anh mặc quân phục màu xanh nước biển, trên bầu trời cao, vui chơi thỏa thích ở trên biển khơi, cảm giác sung sướng đó thật sự thích cực kỳ!"
Khi Diệp Minh Triết nói tới điều này, cả người đều muốn hiện lên ánh sáng.
Thẩm Hạ Lan chưa từng thấy con trai thích làm một chuyện như vậy, xem ra cậu bé thật sự thích quân doanh.
Diệp Tranh thấy Diệp Minh Triết như vậy, không kìm được có chút hâm mộ.
"Con cũng muốn đi xem xem."
Có lẽ ở trong lòng mỗi người đàn ông đều có một giấc mộng người lính, mặc dù hai người đàn ông này vẫn chỉ là hai đứa bé trai.
Thẩm Hạ Lan nhìn hai người bọn họ, trong lòng có quá nhiều không nỡ, cô giống như những người mẹ vậy, muốn nâng con trai trong bàn tay, ngậm ở trong miệng, nhưng bây giờ tình huống không cho phép.
Cô một tay một đứa ôm hai người bọn họ sát trong ngực, nghẹn ngào nói: "Quân doanh rất khổ, nếu như mẹ có thể lựa chọn, thật không hy vọng các con nhỏ như vậy đã phải đi trải nghiệm sự khổ cực kia."
"Mẹ, không sao, một chút con cũng không cảm thấy khổ."
Diệp Minh Triết an ủi Thẩm Hạ Lan.
Diệp Tranh cũng vội vàng nói: "Con cũng sẽ không kêu khổ, mẹ."
Hai đứa bé trai chiếm cứ cái ôm của Thẩm Hạ Lan, Diệp Nghê Nghê có chút bất mãn nói: "Hai người các anh, tại sao có thể bắt nạt em gái như vậy chứ? Mẹ ôm các anh, con phải làm sao nha? Con cũng muốn ôm một cái."
Thấy Diệp Nghê Nghê có chút mất mát, Thẩm Hạ Lan vội vàng buông lỏng Diệp Tranh và Diệp Minh Triết, cười với Diệp Nghê Nghê nói: "Cục cưng, tới, mẹ ôm một cái."
"Mẹ!"
Diệp Nghê Nghê vội vàng nhào vào trong lòng Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan ôm cô bé ngồi trên đùi cô.
Nếu như nói Diệp Minh Triết và Diệp Tranh có thể chịu khổ, vậy Diệp Nghê Nghê là thật sự từ nhỏ cũng không bị một chút xíu khổ nào, hôm nay đột nhiên đi quân doanh, không biết có khóc kêu cha gọi mẹ không, đến lúc đó cô lại không có ở bên người Diệp Nghê Nghê, cũng không biết Diệp Nghê Nghê sẽ khóc thành dạng gì.
Vừa nghĩ tới tình cảnh như vậy, Thẩm Hạ Lan đã đau lòng không chịu được, thậm chí có chút giao động quyết định đưa Diệp Nghê Nghê đi quân doanh.
"Nghê Nghê, ở nhà với mẹ có được không?"
"Không được, con muốn đi cùng các anh."
Diệp Nghê Nghê hết sức cố chấp, nói gì cũng muốn đi theo hai anh.
Thẩm Hạ Lan vội vàng nói: "Nơi anh đi rất cực khổ, đến lúc đó mẹ và ba đều không ở bên con, con sẽ khóc nhè."
" Không đâu, con sẽ không khóc nhè!"
Diệp Nghê Nghê cố chấp thật làm cho Thẩm Hạ Lan không có cách nào.
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, chúng con sẽ chăm sóc kỹ em gái."
Diệp Tranh vội vàng vỗ ngực bảo đảm.
Diệp Minh Triết hết sức yên lặng, cũng không nói gì.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Nghê Nghê đặc biệt muốn đi, lúc này mới thấp giọng nói: "Nếu như không kiên trì nổi nữa thì nói với ông chú ba, để ông chú ba đưa con về, biết chưa?"
"Biết rồi."
"Mẹ, con mang em gái đi chơi."
Diệp Tranh dắt tay Diệp Nghê Nghê từ trên đùi Thẩm Hạ Lan nhảy xuống, sau đó hai người nhấc chân đi, thậm chí còn lôi một chút Diệp Minh Triết.
"Minh Triết, cùng đi thôi."
"Các em đi trước đi, anh ở với mẹ một lát."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!