“Mợ Diệp, chị đừng lo lắng, xem ra đã ổn rồi, không có thêm phản ứng gì nữa, nhiệt độ cũng đã ổn định. Tuy nhiên lần này vẫn là may mắn, sau này nhất định phải chú ý đến tình trạng sức khỏe của cô bé, tốt nhất là không để sốt cao.”
Bác sĩ thấy Thẩm Hạ Lan lo lắng không yên, không để cô hỏi đã nói ngay.
Nghe thấy thế, hai chân cô mềm nhũn, suýt chút nữa là ngã xuống. Lúc này có hai người từ đằng sau đỡ lấy cô.
“Bác sĩ, chúng tôi cần chú ý những gì?”
Diệp Ân Tuấn lo lắng hỏi.
Bác sĩ vội nói: “Ăn uống phải thanh đạm, cơ thể của con bé không bình thường, đây không phải dấu hiệu tốt nên phải chú ý cân đối dinh dưỡng, chay mặn kết hợp. Trước mắt, hồi phục sau phẫu thuật rất tốt nên không cần quá lo lắng, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ ổn. Con bé vẫn còn nhỏ tuổi, thời gian trôi qua cơ thể sẽ ngày càng khỏe mạnh, cứ yên tâm.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Diệp Ân Tuấn nói.
“Không có gì, lát nữa sẽ chuyển sang phòng bệnh thường, hôm nay phải chú ý một chút, không sốt nữa sẽ không vấn đề gì.”
“Vâng.”
Sau khi bác sĩ đi, Nghê Nghê được đẩy ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan không còn chút sức lực nào nữa, Diệp Ân Tuấn đỡ cô ngồi xuống ghế.
“Nghê Nghê không sao rồi, em đừng lo quá. Hôm nay anh sẽ ở đây với con, em và Tranh về nghỉ ngơi đi, nếu sợ trong nhà ầm ĩ thì qua nhà chú út cũng được.”
Cô thật lòng muốn ở lại nhưng cảm thấy cơ thể không chịu nổi nữa, cũng không biết vì sao.
“Anh bận việc công ty, hay là để em ở lại cho.”
Cô muốn đừng dậy nhưng lại bị anh ngăn lại.
“Em đã thế này rồi nên về nghỉ ngơi đã. Hai hôm nay em mệt rồi. Công ty không có anh cũng không sao, anh sẽ chăm sóc Nghê Nghê, đừng để đến lúc con khỏe em lại đổ bệnh. Em về nghỉ đi.”
Anh sửa sang lại quần áo cho cô, nói với Diệp Tranh: “Tranh, con có một nhiệm vụ là phải chăm sóc mẹ, có được không?”
“Được ạ, con đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Diệp Tranh kéo tay mẹ.
Cô thấy con gái được đẩy ra ngoài, sắc mặt đã tốt lên nhiều. Cô sờ trán con bé, thấy không còn sốt nữa mới an lòng.
“Được, vậy em về nghỉ. Có việc gì anh gọi cho em. Gần đây không hiểu sao em hay đau đầu, hoặc là do mấy hôm nay ngủ không được vì thiết kế.”
Cô day day trán mình, hơi mệt mỏi.
Anh hơi không yên tâm.
“Hay em đi khám đi, xem xem có vấn đề gì. Em thế này anh lo lắng.”
“Không sao đâu, do gần đây ngủ không ngon thôi. Còn việc của dì nữa nên hơi mệt mỏi thôi.”
Cô vừa ngáp vừa nói.
Con bé được đưa về phòng bệnh thường, Diệp Ân Tuấn làm mọi việc rất thành thục.
Thấy anh như vậy cô cũng yên tâm.
Anh bảo Diệp Minh đưa cô và Diệp Tranh về nhà.
Sau khi về nhà họ Diệp, Thẩm Hạ Lan để Tiểu Tử chăm sóc Diệp Tranh còn cô về phòng nằm.
Con gái vẫn còn ở bệnh viện, đáng ra cô không thể ngủ nổi nhưng vừa gục đầu vào gối cô đã ngủ thiếp đi.
Diệp Tranh hơi lo lắng nên đã mở cửa phòng đi vào, Thẩm Hạ Lan không hay biết gì.
A Tử thấy Thẩm Hạ Lan mệt như vậy, nhỏ giọng nói: “Cậu Tranh, mẹ cậu mệt quá rồi, chúng ta đi nghỉ trước nhé?”
“Vâng.”
Diệp Tranh gật đầu, nhẹ nhàng ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan ngủ tới sáng hôm sau.
Lúc ánh sáng chiếu vào cửa sổ, cô mới tỉnh dậy, cô còn nghĩ đã là buổi chiều rồi.”
Cô thấy hơi đói bụng, cầm điện thoại lên nhìn thì đã bảy rưỡi.
Bảy rưỡi tối?
Cô hơi rối loạn.
Không đúng.
Bảy rưỡi tối thì trời đã tối rồi.
Cô vội nhìn ngày, lập tức ngây cả người.
Trời đất!
Cô có thế ngủ lâu như vậy ư?
Cô nghi ngờ giờ trong điện thoại.
Cô vội vã xốc chăn đi ra ngoài thì thấy A Tử và Triệu Ninh đã dậy, đang người nào làm việc người nấy.
“Mợ, mợ tỉnh rồi ạ? Mợ có đói không? Tôi dặn người làm cơm cho mợ nhé? Mợ ngủ giỏi thật, ngủ một mạch từ trưa hôm qua tới giờ. Nếu mợ không ngáy ro ro thì tôi thực sự đã gọi bác sĩ Bạch qua xem thế nào rồi.”
Thẩm Hạ Lan ngây ngẩn.
“Tôi đã ngủ từ trưa qua tới sáng nay ư? Không dậy lần nào?”
“Vâng. Nên tôi mới lo. Nhưng giờ thấy mợ thế này thì không sao rồi. Sếp Diệp gọi điện về báo cô Nghê đã không sao rồi, lát nữa sẽ xuất viện về nhà.”
A Tử quay về làm việc.
Thẩm Hạ Lan vẫn ngây ra như phỗng.
Sao cô có thể ngủ lâu như vậy?
Hay là do quá mệt?
Nhưng cơ thể cũng không có chỗ nào bất ổn hay khó chịu.
Cô chỉ cười, cảm thấy mình ngủ quá giỏi.
Cô vội hỏi: “Tranh đâu rồi?”
“À, cậu Tranh được ông chú ba nhà họ Hoắc đón đi rồi ạ, nói là đưa cậu đi học, chắc là đã liên hệ được trường rồi ạ. Hôm nay đã đi học, cũng đã ăn sáng rồi, mợ yên tâm.”
Nghe A Tử nói vậy, cô mới yên tâm.
Cô quay về phòng chỉnh đốn lại mình, vẫn cảm thấy không có chút sức lực nào.
Không phải là đã mắc bệnh gì chứ?
Cô suy nghĩ miên man, nhưng cũng không có khả năng, nếu thật sự có bệnh thì phải cảm thấy đau chứ.
Chắc là sẽ thu xếp thời gian đi khám xem sao.
Cô nghĩ vậy, chỉnh trang lại một chút rồi xuống lầu.
A Tử đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Cô rất đói.
Cô vốn định đợi con gái và chồng về cùng ăn nhưng bao tử lại biểu tình nên không kìm lòng ăn trước mấy miếng.
A Tử nhìn cô ăn nhiều như vậy thì không khỏi kinh ngạc.
“Mợ, không ăn một bữa trưa một bữa tối sẽ không đói đến mức thế chứ?”
“Ừ, thật sự rất đói. Đói muốn xỉu.”
Cô vừa ăn vừa nói.
A Tử vội vàng xới thêm cho cô một bát nữa.
Cô ăn xong mới phát hiện mình đã ăn nhiều như vậy.
“Mợ, tôi lấy thuốc tiêu hóa cho mợ nhé?”
A Tử hơi lo lắng.
“Không cần đâu, tôi không thấy quá no.”
Nói xong chính cô cũng ngẩn người.
Một mình cô ăn được bao nhiêu cô biết rõ, ăn nhiều như vậy đúng là hơi dọa người, nhưng cô lại thấy không hề gì.
“Bao giờ thì Ân Tuấn và Nghê Nghê về?”
“Sắp rồi ạ.”
Nghe A Tử nói vậy, cô đứng dậy nhưng lại thấy hơi choáng váng.
Cô dựa vào ghế, lắc lắc đầu.
“Mợ, mợ không sao chứ?”
A Tử rất lo lắng.
“Không sao, chắc là tụt huyết áp, lát nữa tôi đi bệnh viện khám, đừng lo.”
Cô nhìn A Tử cười, quay người ra ngoài.
Cô muốn đón Nghê Nghê về nhà.
Thấy cô không sao, A Tử mới yên tâm.
Thẩm Hạ Lan đứng ở cửa, đợi một lúc đã thấy Diệp Ân Tuấn đưa con gái về.
Anh nhìn cô đứng ở cổng, hơi nhíu mày.
“Sao em lại đứng ở đây?”
“Em ra đón hai ba con.”
Cô cười tủm tỉm.
Diệp Nghê Nghê vươn tay về phía cô.
“Mẹ, ôm ôm.”
“Cô bé ngoan, nào, mẹ ôm con.”
Thẩm Hạ Lan ôm con gái vào lòng, cảm thấy con gái nặng hơn rồi.”
“Nghê Nghê, chúng ta nên giảm cân rồi. Con gái không nên mập quá thì mới xinh.”
Chiếc môi nhỏ xinh của Nghê Nghê cong lên vì lời nói của cô.
“Mẹ, mẹ ghét con rồi phải không?”
“Không có.”
“Mẹ ghét con.”
Tâm trạng cô bé thay đổi, tỏ ra tức giận, thậm chí là rất không vui.
Thẩm Hạ Lan thấy con gái như vậy, không nhịn được cười.
“Nghê Nghê, mẹ nói con đáng yêu mà.”
“Con biết, đáng yêu nghĩa là đáng thương không có ai yêu.”
Lời của con làm cô rất ngạc nhiên.
“Ai nói như vậy? Không phải ý này.”
“Là ý này, con biết hết. Mẹ không thích con, con rất buồn.”
Hai tay Nghê Nghê choàng lên cổ mẹ, bĩu môi nói: “Con muốn hôn, con muốn ôm con muốn được bế lên cao.”
Thẩm Hạ Lan bị chọc cười.
“Không phải mẹ đang ôm con sao? Xốc con lên cao thì mẹ không đủ sức đâu, mẹ sợ con ngã. Như vậy không được, nên mẹ sẽ hôn con nhé.”
Cô hôn lên mặt con bé một cái.
Cô bé rất hài lòng, ôm lấy mặt cô hôn chụt một cái.
“Con thích mẹ, yêu mẹ, rất yêu rất yêu mẹ đấy.”
“Mẹ cũng yêu con, nên sau này con đừng chơi ở những nơi nguy hiểm nữa được không? Mẹ sẽ lo.”
Nghe cô nói vậy, cô bé vội gật đầu.
“Dạ, con sẽ không bao giờ chơi bên hồ nước nữa.”
“Ngoan lắm.”
Diệp Ân Tuấn thấy trán cô toát mồ hôi mới ôm lấy con gái.
“Em lau mồ hôi đi, nhanh vào trong thôi, anh thấy sắc mặt em không tốt lắm.”
“Em ngủ nhiều quá, ngừ từ trưa hôm qua tới sáng nay, sao anh không gọi em dậy?”