"Có chuyện gì vậy?"
Tống Hải Đình muốn đi lên nhìn một cái nhưng lại bị Tống Dật Hiên tránh đi.
"Nhiều năm như vậy đều không quan tâm đến mẹ của tôi, bây giờ cho dù xảy ra chuyện gì ông cũng đừng quan tâm."
"Nói cái gì vậy chứ, ba và mẹ con vẫn còn chưa ly hôn đâu."
Tống Hải Đình mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn lắm, kết hợp với đoạn ghi âm vừa nghe được lúc nãy, sắc mặt ông ta liền thay đổi.
"Chẳng lẽ những gì trong đoạn ghi âm nói đều là thật hay sao? Mẹ con, bà ấy…"
"Đúng vậy, trong mẫu máu của mẹ tôi có chứa thành phần của chất độc mãn tính, ông đã vừa lòng chưa? Người thứ ba do chính tay ông đưa tới bây giờ muốn giết mẹ của tôi, thậm chí còn muốn giết tôi! Nếu không phải do Trương Mẫn yêu tôi, có thể bây giờ ông đang thấy chính là thi thể của tôi. Sếp Tống, Tống Hải Đình, ông có hài lòng với kết quả như ngày hôm nay hay không?"
Tống Dật Hiên trực tiếp ném đơn xét nghiệm vào mặt của Tống Hải Đình.
Tống Hải Đình ngây ngẩn cả người.
Tại sao có thể như vậy?
Phương Quyên dịu dàng, hiền lành như vậy sao lại có thể trở thành kẻ chủ mưu giết người được chứ?
Nhưng mà ghi âm là không thể làm giả, báo cáo xét nghệm cũng không thể làm giả được.
Tống Hải Đình tạm thời không có cách nào chấp nhận sự thật như vậy.
Tống Đình lại có chút xấu hổ.
Vốn dĩ anh ta cho rằng mình là con của kẻ thứ ba và đã đoạt hết sự cưng chiều dành cho Tống Dật Hiên, nhưng mà bây giờ xem ra, anh ta so với đứa con của kẻ thứ ba còn không bằng!
Những gì Phương Quyên đã làm quả thực khiến anh ta không còn chổ dung thân, càng không thể đối mặt với Tống Dật Hiên và Tống Hải Đình.
"Tôi phải đi về để hỏi cho rõ."
Giọng nói của Tống Đình khàn khàn, hốc mắt ửng đỏ, nếu không phải do tuổi tác và tố chất trong lòng phỏng chừng anh ta đã sớm sụp đổ.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn cũng rất đồng cảm với anh ta.
Gặp phải một người mẹ như vậy còn có một người cha lòng tham không đáy, không biết thỏa mãn như thế, người bình thường thật sự không thể chấp nhận được.
Khi Tống Hải Đình nhìn Tống Đình, trong lòng rất phức tạp. Ông ta thật sự cho rằng Tống Đình chính là con trai của mình, nhưng mà bây giờ tất cả đều đã thay đổi.
Nhìn kỹ lại, bộ dạng của Tống Đình thật sự không giống mình lắm, ngược lại giống Phương Quyên nhiều hơn một chút. Ông ta vẫn luôn cảm thấy con trai giống mẹ cũng không sao, nhưng mà bây giờ càng xem càng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nhiều năm như vậy, rốt cuộc ông ta đã làm gì!
Vì một người không phải con trai của mình, vì một người thứ ba, ông ta đã đem người vợ ban đầu của mình ném tới trại dưỡng lão không quan tâm để mặc tự sinh tự diệt, mặc kệ đứa con trai của mình hận mình nhiều năm như vậy, bây giờ quan hệ ba con càng thêm căng thẳng.
Tống Hải Đình ông cả đời này, nhà không thành nhà, thậm chí ngay cả sự nghiệp của ông đều phải dựa vào Tống Dật Hiên chống đỡ.
Ông ta còn mặt mũi gì mà yêu cầu Tống Dật Hiên đối với ông ta tôn trọng ?
Tống Hải Đình đột nhiên cảm thấy hối hận.
"Ba với con cùng nhau trở về, ba thật sự muốn hỏi Phương Quyên, bà ta rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Muốn làm cái gì?Không phải ông biết rõ hay sao? Hay là nói chỉ số thông minh của ông cũng đã bị Phương Quyên cho ăn tới ngốc rồi?"
Tống Dật Hiên cũng không nể mặt Tống Hải Đình, từng câu mang theo gai, từng câu mang theo máu.
Tống Hải Đình không có sức lực phản bác, chỉ có thể xấu hổ cùng Tống Đình rời đi.
Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng cho Tống Đình nói với Diệp Ân Tuấn: "Hay là anh đi theo xem sao, em sợ Tống Đình anh ta…"
"Anh ta không có việc gì đâu, anh ta có thể chống lại quá khứ. Em với Tống Dật Hiên trở về nhìn xem sao, anh ở trong này chờ Trương Vũ tỉnh lại. Anh nghĩ bây giờ dì muốn bọn em ở bên cạnh bà ấy, khi anh tới, dì đã trở về nhà họ Tống.
"Cái gì? Mẹ của tôi đã quay về nhà họ Tống? Bà ấy sao có thể là đối thủ của Phương Quyên được chứ?"
Tống Dật Hiên căng thẳng đứng dậy.
Thẩm Hạ Lan cũng có chút lo lắng.
"Sao bây giờ anh mới nói? Ngộ nhỡ dì bà ấy…"
"Không có việc gì, anh đã phái người đi theo dì rồi, yên tâm đi."
Diệp Ân Tuấn sao mà không biết lo lắng của Thẩm Hạ Lan? Làm sao anh có thể để một mình Lưu Mai đối mặt với Phương Quyên được chứ?
Nghe thấy Diêp Ân Tuấn nói như vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Em với Tống Dật Hiên qua đó trước, bên này giao cho anh."
"Đi đi, cẩn thận một chút, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh."
Diệp Ân Tuấn cười nhạt nhìn Thẩm Hạ Lan.
"Được"
Thẩm Hạ Lan vội vàng gật đầu.
Cô may mắn là Diệp Ân Tuấn nuông chiều và thấu hiểu đối với mình, cũng cảm kích việc Diệp Ân Tuấn thông cảm cho cô, cô biết có thể làm như vậy là bởi vì Diệp Ân Tuấn yêu cô, sợ cô đau khổ, sợ cô rối loạn. Mặc dù không có Diệp Ân Tuấn giúp đỡ chính cô cũng có thể làm tốt, nhưng mà phải nói thời gian có thể đã quá muộn.
Thẩm Hạ Lan thâm tình liếc mắt nhìn Diệp Ân Tuấn một cái, sau đó đột nhiên xoay người, đi theo Tống Dật Hiên ra ngoài.
Bọn họ một trước một sau về tới nhà họ Tống, lại nhìn thấy Lưu Mai ngồi ở trên ghế sô pha chính trong phòng khách, mà Phương Quyên đứng thẳng ở một bên oán hận trừng mắt nhìn Lưu Mai.
"Có chuyện gì vậy? Bà không sao chứ?"
Lúc Tống Hải Đình đi vào, đầu tiên hỏi về tình hình của Lưu Mai, điều này khiến Lưu Mai có chút bất ngờ, nhưng suy nghĩ lại lập tức cười mỉa mai.
"Lúc này không phải ông nên hỏi người tình của ông thế nào hay sao? Có bị tôi bắt nạt hay không chứ?"
Giọng nói của Lưu Mai vẫn dịu dàng như cũ, chẳng qua lời nói ra khiến Tống Hải Đình có phần nắm bắt không được.
"Lưu Mai, chúng ta mới là vợ chồng!"
"Thật hiếm thấy ông còn nhớ rõ chúng ta vẫn là vợ chồng. Nhà họ Tống này, đã gần hai mươi năm tôi chưa trở về rồi? Trong hai mươi năm này, ông để một người phụ nữ không phải là vợ của ông đương nhiên sống ở đây, hơn nữa mang danh hiệu của bà chủ nhà họ Tống của tôi, ông còn nhớ có một người vợ như tôi không?"
Lưu Mai nhìn Tống Hải Đình, đáy mắt không có cái gì oán hận, bình tĩnh giống như một cái giếng cạn, ngay lập tức xé rách trái tim của Tống Hải Đình.
"Lưu mai, tôi thừa nhận mấy năm nay tôi đã sai rồi."
"Ông sai cái gì? Ông Tống, ông làm sao vậy? Tôi mới là người phụ nữ của ông! Ông đã từng hứa với tôi, ông…"
Phương Quyên nhìn thấy Tống Hải Đình như vậy, không khỏi có chút hoảng loạng.
"Bà câm miệng cho tôi!"
Tống Hải Đình đột nhiên xoay người, trực tiếp quăng cho bà ta một cái tát.
"A! Ông Tống, ông điên rồi! Ông lại có thể đánh tôi?"
Phương Quyên không có chút phòng bị nào đã bị tát trực tiếp ngã xuống đất, cũng khiến cho bà ta nhìn thấy Tống Đình.
"Con trai, con trai! Ba của con điên rồi, ông ta vậy mà lại có thể đánh mẹ! Con nhìn xem trong nhà này mẹ của con có địa vị gì? Nếu con trở về sớm một chút kế thừa tất cả mọi thứ nhà họ Tống thì mẹ của con còn phải chịu đựng những đau khổ này hay sao chứ?"
"Mẹ câm miệng đi, Mẹ không chê mất mặt con còn cảm thấy mất mặt thay mẹ."
Tống Đình nhìn người phụ nữ khóc đứt ruột đứt gan trên sàn nhà trong lòng không khỏi cảm thấy chán ghét.
Tại sao người phụ nữ này lại là mẹ của anh ta chứ?
Làm chuyện ghê tởm như vậy, bây giờ lại còn nói để anh ta trở về thừa kế tài sản nhà họ Tống. Nếu lúc trước không phải bởi vì muốn làm cho Tống Dật Hiên khó chịu, anh ta mới không trở lại nhà họ Tống, nếu không bây giờ còn không biết mình phải xấu hổ cỡ nào nữa.
May mắn anh ta không có trở về nhà họ Tống!
Bây giờ Tống Đình không khỏi may mắn vì lựa chọn trước kia của mình.
Phương Quyên thấy con trai của mình nói như thế, không khỏi choáng váng cả người.
"Con trai, mẹ biết mấy năm nay đã không chăm sóc tốt cho con, là mẹ không tốt, nhưng mà lại nói như thế nào thì mẹ vẫn là mẹ của con mà! Bây giờ ba của con và người phụ nữ này cùng nhau ức hiếp mẹ, sao con lại cứ nói chuyện như vậy chứ? Chẳng lẽ con không sợ mẹ con đau lòng hay sao? Con có biết hay không, nhiều năm qua, mẹ có bao nhiêu hy vọng con trở lại bên cạnh của mẹ?"
"Trở lại bên cạnh mẹ để làm cái gì? Đi theo mẹ cùng nhau lừa gạt sếp Tống, cùng nhau di dời tài sản nhà họ Tống phải không? Trở lại bên cạnh mẹ để cho mẹ và Vu Vĩ tiếp tục cấu kết với nhau làm việc xấu phải không? Mẹ làm như vậy đặt con ở chổ nào? Mẹ có nghĩ tới một ngày nào đó sự việc sẽ bại lộ? Đến lúc đó con nên làm thế nào hả?"
Tống Đình đột nhiên lớn tiếng kêu to.
Phương Quyên cả người đều choáng váng, sau đó đột nhiên sợ hãi mà đứng dậy.
"Con nói bậy bạ cái gì vậy? Tống Đình, con làm sao vậy? Sao lại nói nhảm như vậy?"
"Nói nhảm sao? Mấy ngày hôm trước chính mẹ vừa mới nói với Vu Vĩ, nhanh như vậy đã quên rồi sao? Con đã quên nói cho mẹ, khi Vu Vĩ theo lệnh của mẹ đi giết Trương Mẫn đã bị cảnh sát bắt giữ, bây giờ đang chờ xét xử trong nhà giam, đoán chừng không lâu nữa mẹ cũng sẽ bị ông ta khai ra. Có câu nói giấy không thể gói được lửa, mẹ không biết sao?"
Tống Đình nhìn người phụ nữ đã cho mình sinh mệnh trước mắt, đột nhiên không biết nên làm cái gì bây giờ.
Sắc mặt của Phương Quyên ngay lập tức tái nhợt như tờ giấy.
Bà ta giống như ý thức được cái gì, nhanh chóng đi tới bên cạnh Tống Hải Đình, túm ống quần của Tống Hải Đình khóc lóc nói: "Ông Tống, tôi là bị oan uổng, thật sự. Là do Vu Vĩ buộc tôi làm như vậy. Là ông ta! Ông ta cưỡng bức tôi, còn uy hiếp tôi nếu tôi không nghe lời ông ta, ông ta sẽ đem video phát lên trên mạng, tôi sợ hãi. Ông Tống, nhiều như vậy năm, tôi là dạng người gì ông còn không biết sao?"
Tống Hải Đình nhìn người phụ nữ đầy nước mắt trước mặt, hoảng hốt giống như về tới hơn hai mươi năm trước.
Bà ta mặt đầy nước mắt khóc lóc nói với mình, ba mẹ của bà ta đều đã chết, bị mợ bán được vào vũ trường làm gái, bất đắc dĩ cầu xin ông ta giúp đỡ chuộc thân.
Tống Hải Đình đã nghĩ không ra lúc trước vì sao lại muốn chuộc thân cho bà ta. Có lẽ là bởi vì Lưu Mai quá cổ hủ, có lẽ là do bản năng của người đàn ông, dù sao ông ta và Phương Quyên đã tốt hơn vào thời điểm đó, đồng thời còn vì người phụ nữ này bỏ qua tất cả trong nhiều năm qua.
Bây giờ nghĩ lại, Tống Hải Đình cũng không biết nhiều năm qua rốt cuộc ông ta nhận được cái gì từ Phương Quyên.
Có lẽ bởi vì Phương Quyên nhỏ tuổi hơn so với mình, khiến ông ta có cảm giác ưu việt, có lẽ bởi vì Phương Quyên dịu dàng quan tâm, mỗi một lần đều có thể nói đến nỗi lòng của ông ta. Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, mỗi lần Phương Quyên nói chuyện làm cho ông ta vui vẻ, trên cơ bản đều là thời điểm ông ta và Tống Dật Hiên hai ba con xích mích với nhau.
Phương Quyên vẫn luôn nói chuyện với ông ta, nói Tống Dật Hiên không hiểu chuyện, khiến cho ông ta không cần để trong lòng, nói với ông ta rằng tuổi của Tống Dật Hiên đang ở trong thời kỳ phản nghịch, lớn hơn một chút nữa là được rồi.
Nhiều năm qua như vậy, quan hệ ba con của ông ta và Tống Dật Hiên ngày càng nguội đi, mỗi ngày càng giống như nước với lửa, ông ta vẫn cảm thấy Tống Dật Hiên không hiểu chuyện, là Tống Dật Hiên vì Lưu Mai mà cố tình giận dỗi ông ta, cho tới bây giờ Tống Hải Đình mới hiểu được, là Phương Quyên!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!