Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn đi tới tiệm đồ ngọt, nhìn đến người đến đây ăn đồ ngọt đều là từng đôi trẻ tuổi, Thẩm Hạ Lan có chút ngượng ngùng.
Cô kéo ống tay áo của Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Hay là chúng ta thôi đi, anh nhìn xem nơi này, đều là người trẻ tuổi mười tám mười chín tuổi, chừng hai mươi, chúng ta ở chỗ này ăn đồ ngọt thì còn là chuyện gì chứ?”
Diệp Ân Tuấn nhìn quanh một vòng, cười nói: “Em bất lão sao? Chúng ta cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, còn chưa đến ba mươi mà?”
Thẩm Hạ Lan lập tức nở nụ cười.
“Có xấu hổ hay không, so với ba mươi tuổi thì còn kém bao nhiêu, còn giả bộ nai tơ chứ.”
“Dù sao cũng không đến ba mươi, lại nói, chúng ta không nói, bọn họ biết chúng ta bao nhiêu tuổi? Em xem em một chút, còn trẻ trung xinh đẹp như vậy, anh, anh tuấn tiêu sái như vậy, ngồi cùng một chỗ thì rất xứng, tuổi tác hay không tuổi tác đều không phải vấn đề, nếu như em thật sự khó chịu, anh bao toàn bộ tiệm lại là được, cũng không phải là không mua được.”
“Đừng đừng đừng, anh đừng như vậy, em cũng không có ý này, bầu không khí ăn cùng mọi người rất tốt, anh đừng làm cho em cái dáng vẻ nhà giàu mới nổi, em không chịu được.”
Thẩm Hạ Lan nghe được Diệp Ân Tuấn muốn bao toàn bộ nơi này, lập tức hơi sợ.
“Vậy chúng ta có vào hay không? Có ăn hay không?”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, mỉm cười hỏi.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy anh tuyệt đối là cố ý.
“Diệp Ân Tuấn, bây giờ làm sao anh lại trở nên nói năng ngọt xớt, dịu dàng thế? Học với ai?”
“Đối xử tốt với vợ, để vợ cao hứng, đây không phải là chuyện người chồng nên làm hay sao? gì mà miệng lưỡi trơn tru, nói năng ngọt xớt, không tồn tại! Đây đều là lời thật lòng của anh.”
“Ngừng! Anh đừng nói nữa, anh còn nói thêm gì nữa, em thật sự ăn không vô nữa.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy tâm tình buồn bực đã khá hơn nhiều.
Cô hít sâu một hơi, mặt dạn mày dày đi vào cùng Diệp Ân Tuấn.
Ban nãy lo lắng người khác nhìn mình tuổi tác lớn như vậy còn tiến vào ăn đồ ngọt như thế sẽ ngại, nhưng sau khi đi vào Thẩm Hạ Lan mới phát hiện, nơi này căn bản không ai chú ý đến cô.
Diệp Ân Tuấn mang theo Thẩm Hạ Lan đi vào ngồi ở bàn gần cửa sổ.
Nhân viên phục vụ vội vàng đi tới.
“Xin chào, hai vị muốn ăn gì ạ?”
“Hai donut, lại thêm bánh chuối tiêu, còn có…”
Diệp Ân Tuấn còn chưa nói xong, liền bị Thẩm Hạ Lan ngăn cản.
“Xin lỗi, chồng tôi gọi nhiều quá. Cho tôi một phần bánh chuối tiêu là được.”
“Được, thưa cô, cô chờ một lát.”
Nhân viên phục vụ mỉm cười rời đi.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, cười nói: “một cái bánh chuối tiêu có một ít, con gái của em cũng ăn không đủ.”
“Em cũng không phải là Diệp Nghê Nghê, huống hồ lát nữa còn phải trở về ăn cơm đâu, em đã đồng ý với chú ba trở về ăn cơm.”
Lời của Thẩm Hạ Lan để Diệp Ân Tuấn dừng lại một chút.
“Tại sao anh cảm thấy hiện tại hai chúng ta không phải quan hệ vợ chồng, tựa như quan hệ độc thân vậy? Em mỗi ngày còn phải về nhà ăn cơm? Người chồng như anh làm sao bây giờ?”
Trong giọng nói của Diệp Ân Tuấn mang theo một tia nũng nịu.
Thẩm Hạ Lan lập tức nở nụ cười.
“Tại sao em lại nghe được có mùi vị chua đây. Từ đâu tới vậy?”
“Thẩm Hạ Lan, anh nói cho em biết, em coi nhẹ anh quá lâu rồi.”
Diệp Ân Tuấn nghiêm trọng kháng nghị.
Thẩm Hạ Lan bị nói như vậy có chút ngượng ngùng, gần đây hình như vì chuyện bản thiết kế, thật không quản Diệp Ân Tuấn.
“Không phải anh nói muốn chỉnh đốn nhà họ Diệp sao? Em đây không phải là cho anh thời gian sao?”
“Đừng, anh nhìn em là mang theo bọn nhỏ ở nhà họ Hoắc vui đến quên cả trời đất.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan có chút không cách nào phản bác.
Gần đây ở nhà họ Hoắc, Hoắc Chấn Hiên và Hoắc Chấn Đình chăm sóc hai đứa nhỏ rất tốt, cô toàn tâm toàn ý lo chuyện bản thiết kế, thật đúng là có chút thoải mái.
“Thật có lỗi thật có lỗi, là em không tận trách nhiệm của người vợ, sao đây? Cùng đi siêu thị mua ít thức ăn, em về nhà làm chút gì ăn cho anh?”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến mắt của Diệp Ân Tuấn sáng rực lên.
“Nếu không đêm nay đừng trở về, dù sao bọn nhỏ có chú ba, chú út chăm sóc, không bằng hai chúng ta liền trải qua thế giới hai người, thế nào?”
Mặt Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ lên, đồng thời nhanh chóng bưng kín miệng Diệp Ân Tuấn, nhìn chung quanh một chút, thấy không ai chú ý đến bọn họ, lúc này mới thở phào một hơi.
“Anh ở bên ngoài nói chuyện có thể hàm súc một chút hay không?”
Thẩm Hạ Lan có chút hờn dỗi trừng mắt nhìn Diệp Ân Tuấn một chút.
Diệp Ân Tuấn có chút ủy khuất nói: "Anh như thế mà còn gọi là không hàm súc? Không hàm súc em còn chưa gặp đâu, bằng không hai ta thử một chút?”
“Đừng! Em còn muốn đi ra ngoài gặp người.”
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan đã có chút ửng đỏ.
Diệp Ân Tuấn thấy dáng vẻ đáng yêu như thế của cô, không khỏi tâm tư khẽ nhúc nhích, nửa người trên gần phía trước một chút, bẹp một tiếng liền hôn Thẩm Hạ Lan một ngụm.
Sắc mặt Thẩm Hạ Lan lập tức từ hồng nhạt trở nên sậm màu hơn.
“Anh đừng làm rộn.”
“Đi, hai ta về nhà náo loạn.”
Đang nói thì phục vụ viên đem bánh chuối tiêu đến.
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến lời nói vừa rồi của Diệp Ân Tuấn, lại nhìn bánh chuối tiêu ở trước mặt, lập tức có chút không biết nên ăn làm sao.
“Cái này, em không ăn đâu.”
“Không sao, ăn một chút, ăn rất ngon.”
Diệp Ân Tuấn dùng thìa múc một muỗng nhỏ đưa tới bên miệng Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan đã rất nhiều năm không trải nghiệm chuyện có người đút cho ăn như vậy, không khỏi có chút thẹn thùng.
“Em tự làm là được rồi.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng giành lấy thìa ở trong tay của Diệp Ân Tuấn, nhưng ánh mắt Diệp Ân Tuấn nhìn cô ăn cháy bỏng như vậy, khiến cho Thẩm Hạ Lan càng không ăn thêm được.
“Bỏ đi, chúng ta đi siêu thị mua thức ăn đi.”
“Tâm tình tốt hơn chút rồi?”
“Tốt tốt, hoàn toàn tốt.”
Lúc này Thẩm Hạ Lan nào dám nói tâm tình mình không tốt? Đây không phải là tự tìm tai họa sao?”
Diệp Ân Tuấn lại cười hì hì, nhìn Thẩm Hạ Lan gọi điện thoại xin phép cho Hoắc Chấn Hiên, nói đêm nay không trở về…
Hoắc Chấn Hiên thật đúng là có thể lải nhải, lại biết cô là theo chân Diệp Ân Tuấn về nhà, bèn dặn dò rất nhiều chuyện, Diệp Ân Tuấn nghe được trực tiếp cúp điện thoại.
“Ấy, anh như vậy rất không lễ phép, dù nói thế nào thì cũng là chú ba của em.”
“Thôi đi, lại nghe tiếp thì trời đều sắp sáng. Đi, đi siêu thị.”
Diệp Ân Tuấn lôi kéo tay Thẩm Hạ Lan đến siêu thị cách đó không xa.
Hai người mua một chút nguyên liệu nấu ăn, trở về làm bữa tối tình yêu, sau đó liền ngọt ngào đi ngủ.
Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua cửa sổ chiết xạ tiến vào, Thẩm Hạ Lan còn đang ngủ, Diệp Ân Tuấn đã tỉnh.
Anh chuẩn bị một chút ăn cho Thẩm Hạ Lan, đặt ở trong nồi, bàn giao vài câu với chị Hoàng, liền đi ra cửa.
Hôm nay anh còn có những chuyện khác phải làm.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy rất cần mau chóng xử lý tốt mọi chuyện, đón vợ con trở về, nếu không anh đều sắp biến thành hòa thượng. Mặc dù nói đêm qua ăn mặn, nhưng mười ngày nửa tháng mới gặp nhau một lần thật là quá không dễ dàng cho việc vợ chồng nuôi dưỡng tình cảm.
“Đừng gọi cô ấy, để cô ấy ngủ đến tự nhiên tỉnh. Những ngày này hoàn thành bản thiết kế đoán chừng cũng rất mệt mỏi. Đợi cô ấy tỉnh lại rồi hâm nóng thức ăn cho cô ấy.”
Diệp Ân Tuấn giao phó.
Chị Hoàng nhẹ gật đầu.
Thời điểm anh lái xe ra khỏi nhà, lại gặp Tống Dật Hiên ở ngoài cổng.
“Sáng sớm như thế, anh ngồi xổm ở cổng nhà chúng tôi là có ý gì?”
Diệp Ân Tuấn thấy sắc mặt tiều tụy của Tống Dật Hiên, cũng không có ép buộc anh ta.
Tống Dật Hiên nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đi ra, lại nhìn bên trong một chút, rồi mới lên tiếng: “Hôm qua tôi nói chuyện nặng chút, cô ấy không có chuyện gì chứ?”
“Làm sao không có chuyện? Mắng vợ tôi phát khóc, cái này còn gọi là không có chuyện?”
“Cái gì? Khóc? Tôi vào xem.”
Tống Dật Hiên nói xong liền muốn đi vào, lại bị Diệp Ân Tuấn kéo cánh tay lại
“Đang ngủ đâu, anh đi vào thích hợp sao?”
“Vậy…”
“Vậy cái gì mà vậy? Lên xe, cùng đi ăn một chút gì đó, nhìn dáng vẻ này của anh, đoán chừng là không ăn sáng đi?”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến cho Tống Dật Hiên nở nụ cười khổ.
“Còn ăn sáng sao? Tôi cũng không ăn nổi. Bữa sáng cũng không ăn, tôi lên xe anh ngồi đi, bên ngoài lạnh quá.”
Nói xong, Tống Dật Hiên mở cửa xe ngồi xuống.
Diệp Ân Tuấn vội vàng mở lò sưởi.
Anh nhìn Tống Dật Hiên, thở dài một hơi nói: “Cần thiết hay không? Vì một người phụ nữ tính toán lừa gạt anh như vậy mà giày vò mình, còn mắng Hạ Lan khóc, làm gì? Anh đối với Trương Mẫn là chân ái sao?”
“Cũng không phải là chân ái, chính là trong lòng thật sự không thoải mái. Diệp Ân Tuấn, anh biết không? Con người của tôi, luôn luôn không thích nợ người khác, hiện tại Trương Mẫn dùng mạng của mình làm như vậy với tôi, tôi…”
“Đừng nói vĩ đại như vậy, bản thân cô ấy cũng không thể sống được mấy ngày. Lại nói, Hạ Lan có thể đồng ý cô ấy làm như vậy, cũng là vì thành toàn cho cô ấy. Anh nghĩ đi, Trương Mẫn rất đau khổ, cô ấy đã bị bác sĩ phán quyết tử hình, mỗi một phút sống đều là tra tấn. Huống hồ chính bản thân cô ấy cũng liền không có khát vọng cầu sinh. Treo giọng điệu Đau khổ như vậy, còn không bằng để cô ấy ra đi thật vui vẻ đi. Đời này chuyện cô ấy tiếc nuối nhất chính là không thể ở cùng một chỗ với anh, nghĩ đến trước khi chết làm chút chuyện vì anh, thanh trừ chút chướng ngại cho anh, anh có thể lý giải.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Tống Dật Hiên vội vàng gật đầu.
“Tôi hiểu, tôi cũng biết Hạ Lam không phải người xấu, lúc ấy chỉ là cảm xúc bất ổn, không có cân nhắc đến chuyện này mà thôi.”
"Cũng may mắn anh không cân nhắc đến, nếu không nơi nào có chuyện vợ chồng chúng tôi đoàn tụ một đêm chứ.”
Tống Dật Hiên nhìn Diệp Ân Tuấn, thật sự cảm thấy tên nhãi này chính là đang khoe khoang.
“Diệp Ân Tuấn, anh có ý gì chứ?”
“Có ý nha, đặc biệt có ý, tôi và anh, hiện tại tôi liền ngóng trông anh đối xử không tốt với vợ tôi, như vậy tôi liền…”
“Cút đi!”
Tống Dật Hiên mắng Diệp Ân Tuấn một câu, sau đó vươn tay nói: “Cho tôi một điếu thuốc, đi vội vàng, không mang.”
“Gần đây tôi cai rồi. Hạ Lan không thích mùi khói, tôi dự định làm người chồng tốt.”
Lần này ánh mắt của Tống Dật Hiên nhìn Diệp Ân Tuấn quả thực mang theo đao, nhưng Diệp Ân Tuấn không quan tâm.
“Thực sự bỏ.”
“Bỏ đi.”