CHƯƠNG 633: PHÍ PHỤNG DƯỠNG
Minh Triết xảy ra chuyện rồi?
Tim Thẩm Hạ Lan không khỏi thắt lại.
Sau khi rời khỏi nhà họ Diệp, cô không hề liên lạc với bọn trẻ, sợ bọn trẻ sẽ có tâm trạng không tốt, giờ nghe tin Diệp Minh Triết xảy ra chuyện, trong lòng Thẩm Hạ Lan vô cùng lo lắng.
Tống Đào liếc nhìn Thẩm Hạ Lan, rồi mở loa ngoài ngay.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Chẳng phải lúc trước cậu chủ nhỏ Minh Triết bị bà cụ đưa tới căn cứ khác để huấn luyện à? Cậu ấy vừa nghe tin mợ cả xảy ra chuyện, đã tự ý rời đi, chúng tôi đã tìm kiếm tung tích cậu ấy hơn một tháng rồi, trước đây không lâu, mới tìm thấy cậu chủ nhỏ Minh Triết, nhưng cậu ấy bị gãy chân rồi.”
Câu nói của tên thuộc hạ đã làm sắc mặt Thẩm Hạ Lan nhất thời trắng bệch.
Minh Triết bị gãy chân?
Xảy ra chuyện gì vậy?
Cô giật lấy điện thoại, sốt sắng hỏi: “Minh Triết đang ở đâu? Thằng bé sao rồi?”
Đến khi nói xong, cô mới nhận ra mình không thể phát ra tiếng.
Tống Đình thấy vậy thì tim không khỏi chua xót.
Cả người Thẩm Hạ Lan đều sửng sốt.
Cô không làm được!
Giờ ngay cả việc quan tâm con trai mình cô cũng không làm được, cô còn có thể làm gì đây?
Một người mẹ như cô có tác dụng gì với Minh Triết?
Thẩm Hạ Lan chán nản trả lại điện thoại cho Tống Đình, rồi xoay người rời đi, nhưng bị anh nắm lấy cánh tay ngay.
“Tống Đình, anh buông tay ra! Nhà họ Diệp các anh tổn thương Hạ Lan như thế vẫn chưa đủ à? Rốt cuộc các anh còn muốn gì nữa? Cô ấy đã bị câm rồi, có phải các anh muốn nhìn thấy xác cô ấy mới cam lòng đúng không?”
Lam Tử Thất bước tới, kéo Tống Đình ra ngay, rồi đứng chắn trước mặt Thẩm Hạ Lan.
Cảnh tượng lúc nãy làm cô cảm thấy rất khó chịu.
Tống Đình nhìn Thẩm Hạ Lan, rồi trầm giọng nói: “Bà chủ, cô không cảm thấy giờ cậu chủ nhỏ Minh Triết đang cần sự giúp đỡ và quan tâm của cô nhất à? Cậu ấy bị bà cụ lấy cớ tìm thuốc dẫn cho cô để đi ra ngoài, nhưng nửa đường vô tình nghe được tin cô xảy ra chuyện, nên né tránh sự tìm kiếm của mọi người, cuối cùng lại xảy ra chuyện. Cô không cảm thấy cô nên ở bên cậu ấy à? Từ nhỏ đến lớn cậu chủ Minh Triết đã không cần bà chủ quan tâm quá nhiều đúng không? Nhưng không có nghĩa là cậu ấy không cần cô, tôi biết, vì chuyện bà cụ, nên cô có thành kiến với tổng giám đốc Diệp, cũng vì chuyện của bà cụ Hoắc mà cô không thể đối mặt với anh ấy và nhà họ Diệp, nhưng nói thế nào, đứa trẻ cũng vô tội đúng không? Cô có thể đau lòng cho cậu chủ nhỏ Diệp Tranh, vậy tại sao không thể đau lòng cho cậu chủ nhỏ Minh Triết?”
Mắt Thẩm Hạ Lan nhất thời ngấn nước.
Sao cô lại không nhớ con mình chứ? Nhưng giờ cô phải đối mặt với bọn trẻ thế nào? Liệu Diệp Minh Triết sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy bộ dạng này của cô?
Thẩm Hạ Lan không biết, cũng chẳng dám nghĩ.
Thuộc hạ nghe thấy Tống Đình lại nói chuyện với Thẩm Hạ Lan, nên nhất thời không dám xen vào, cũng chẳng dám ngắt máy.
Tống Đình thấy Thẩm Hạ Lan không muốn rời đi nữa, mới hỏi thuộc hạ: “Tại sao cậu chủ nhỏ Minh Triết lại bị gãy chân?”
Lúc này thuộc hạ mới nói: “Cậu chủ nhỏ Minh Triết sốt sắng quay về, nên lúc qua đường không để ý xe cộ, bị xe đâm trúng, lúc đó tài xế thấy cậu ấy chỉ là một đứa trẻ, không có người lớn đi cùng, nên bỏ chạy ngay, người đi đường thấy vậy thì gọi xe cấp cứu, đưa cậu ấy đến bệnh viện. Nhưng cậu ấy nhất quyết không chịu liên lạc với người nhà, nên bệnh viện cũng bó tay, cũng chẳng thể đuổi cậu bé đi được, dù gì phí bó bột là 450 nghìn, giờ mới hơn một tháng, nên chân cậu ấy vẫn đang bó bột, chúng ta phải tốn rất nhiều sức lực mới tìm được cậu chủ nhỏ Minh Triết.”
Thẩm Hạ Lan nghe vậy thì không kiềm được nước mắt, che miệng khóc không thành tiếng.
Tống Đình lại trầm giọng nói: “Cậu ấy đang ở bệnh viện nào? Thành phố nào?”
“Cậu chủ nhỏ Minh Triết đang ở Lịch Thành, giường bệnh 503 tầng ba bệnh viện Hải Tân.”
“Tôi biết rồi.”
Tống Đình liền cúp máy.
Thẩm Hạ Lan vội xoay người, định về phòng thay đồ, nhưng bị Tống Đình ngăn lại.
“Anh buông tôi ra!”
Thẩm Hạ Lan mở miệng, mặc dù không phát ra tiếng, nhưng cô biết Tống Đình sẽ hiểu.
Quả thật Tống Đình nhìn hiểu, nhưng vẫn không buông tay ra
Lam Tử Thất tức giận đi tới, đá thẳng vào bắp chân Tống Đình.
“Ui da!”
Tống Đình đau đến mức ôm bắp chân của mình ngay.
“Lam Tử Thất, em định mưu sát chồng à?”
“Chồng cái gì? Chúng ta chia tay rồi!”
Lam Tử Thất phớt lờ dáng vẻ đau đớn của Tống Đình, tiếp tục đứng chắn trước mặt Thẩm Hạ Lan.
Tống Đình hít sâu một hơi, rồi đứng dậy, nhìn Lam Tử Thất, nói sâu xa: “Em có thể bảo vệ bà chủ được bao lâu? Một năm? Hai năm? Hay mười năm? Cả đời? Tôi biết quan hệ hai người rất tốt, nhưng có những chuyện không phải một mình em có thể quyết định được, huống hồ chuyện tình cảm ai có thể nói chính xác được? Em hoàn toàn không biết chuyện này ra làm sao, thì đừng mù quáng chen vào?”
Lam Tử Thất nhất thời nghẹn họng, nhưng vẫn mạnh miệng: “Dù gì tôi cũng không muốn nhìn thấy nhà họ Diệp các người bắt nạt Hạ Lan, ban đầu tôi đã nói nhà họ Diệp nhà cao cửa rộng, nên Hạ Lan không phù hợp với Diệp Ân Tuấn, chính anh đã làm công tác tư tưởng cho tôi, nói anh ta yêu Hạ Lan đến nhường nào, giờ thì hay rồi, anh ta yêu người phụ nữ mình như thế à? Nếu vậy thì Hạ Lan nhà chúng tôi chẳng cần tình yêu này.”
“Lam Tử Thất!”
Tống Đình hơi cạn lời nói.
Anh nhìn Thẩm Hạ Lan nói: “Bà chủ, tôi biết tâm trạng hiện tại của cô, cũng biết cô nóng lòng muốn đi thăm cậu chủ nhỏ Minh Triết, càng biết cô đã phát hiện ra tổng giám đốc Diệp, nên tôi cũng nói thẳng, tổng giám đốc Diệp căn dặn, nếu cô không ký tờ hợp đồng này, thì không ai được phép để cô đi thăm cậu chủ nhỏ Minh Triết.”
“Tống Đình, anh đừng quá đáng!”
Lam Tử Thất tức đến mức suýt xông lên cào vào mặt Tống Đình.
Anh đúng là tay sai, đồng lõa của Diệp Ân Tuấn.
Tống Đình biết giờ Lam Tử Thất đang thầm mắng mình, nhưng anh hết cách rồi, anh thật sự lực bất tòng tâm với ý Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn hành động khi biết cô đã phát hiện ra anh, nhưng không ngờ anh lại nhanh đến thế.
Không đúng.
Cô luôn cảm thấy chỗ nào đó sai sai?
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng vận não, xâu chuỗi mọi chuyện từ khi Tống Đình bước vào.
Tống Đình cũng không ngăn cản cô, mà chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Cuối cùng Thẩm Hạ Lan cũng nhận ra chỗ sai.
Bọn họ cố ý gọi điện nói chuyện Diệp Minh Triết trước mặt cô.
Thẩm Hạ Lan hơi tức giận nhìn chằm chằm Tống Đình.
Tống Đình vội nói: “Đúng vậy, hôm qua chúng tôi đã biết tung tích của cậu chủ nhỏ Minh Triết, quả thật cậu ấy không ở Lịch Thành, là do tổng giám đốc Diệp cử người tới đón cậu ấy, rồi chuyển tới bệnh viện Hải Tân, cũng chính tổng giám đốc Diệp bảo chúng tôi nói như thế trước mặt cô, mục đích chỉ có một, nếu cô muốn đi thăm cậu chủ nhỏ Minh Triết, thì phải ký tên vào tờ hợp đồng này.”
Tống Đình lại nhấn mạnh tờ hợp đồng này.
Thẩm Hạ Lan tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô biết rồi.
Lam Tử Thất tức đến mức thở hổn hển: “Các anh thật đê tiện, dùng một đứa trẻ để uy hiếp một người phụ nữ, còn là người phụ nữ bị câm nữa, các anh thật sự xuống tay được ư?”
Tống Đình bị cô nói thế thì hơi đỏ mặt, nhưng vẫn nhìn Thẩm Hạ Lan nói: “Bà chủ, dù thế nào cô cũng phải ký vào tờ hợp đồng này.”
“Hợp đồng gì mà cần Hạ Lan phải ký? Chẳng lẽ giờ các anh còn muốn Hạ Lan giao cả tính mạng cho các anh à? Thật quá đáng!”
Lam Tử Thất giật lấy tờ hợp đồng trong tay Tống Đình, rồi thở hổn hển xem, sắc mắt nhất thời trở nên hơi khác thường.
“Sao vậy chị?”
Lúc này Lam Dũng mới lên tiếng.
Tống Đình nhìn người rất có thể sẽ trở thành em vợ của mình, rồi mỉm cười gật đầu với anh ta.
Lam Dũng rất hài lòng với Tống Đình, có thể thấy anh ta rất thích Lam Tử Thất, nên mới cưng chiều chị anh đến thế.
Thế là Lam Dũng cũng gật đầu, mỉm cười đáp lại Tống Đình.
“Em cười cái gì? Em không phải người bán rẻ tiếng cười, thì cười với anh ta làm gì?”
Lam Tử Thất tức giận không có chỗ phát tiết, nên trút thẳng lên đầu Lam Dũng.
Lam Dũng vô tội bị liên lụy, nên không khỏi sờ mũi, cầm tờ hợp đồng trước mặt Lam Tử Thất lên xem, rồi nhất thời sửng sốt.
“Hợp đồng tặng trung tâm thương mại Gia Hòa.”
Thẩm Hạ Lan nghe vậy thì không khỏi sửng sốt, rồi vô thức nhìn Tống Đình.
Người khác không biết nhưng Thẩm Hạ Lan thì biết rõ, lúc cô bị bắt nạt trong trung tâm thương mại Gia Hòa, bỗng có một người phụ nữ chạy vào phòng vệ sinh an ủi cô, giờ xem ra, quả nhiên Diệp Ân Tuấn đã cho tiền để cô ta an ủi cô.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan rất phức tạp.
Sao người đàn ông này lại làm vậy?
Rõ ràng anh biết bọn họ bị ngăn cách bởi hai mạng người, cũng biết rõ bọn họ không thể chung sống mà không có một khoảng cách nào, nhưng tại sao vẫn muốn đối xử tốt với cô như thế?
“Là sao?”
Thẩm Hạ Lan ra dấu hỏi.
Tống Đình hơi khó hiểu nhìn Lam Tử Thất.
Lam Tử Thất rất khó chịu, nhưng vẫn phiên dịch: “Hạ Lan hỏi anh, Diệp Ân Tuấn tặng trung tâm thương mại Gia Hòa cho cô ấy là có ý gì?’
“Là phí phụng dưỡng.”
Câu trả lời của Tống Đình đã làm Thẩm Hạ Lan sửng sốt.
Phí phụng dưỡng?
Đúng rồi!
Lúc bà cụ Diệp đuổi cô đi, đã ép cô ký vào đơn ly hôn, nên Diệp Ân Tuấn sợ người khác nói anh là người chồng cũ vô tình đúng không?
Thẩm Hạ Lan cười tự giễu.
“Tôi không cần!”
Lam Tử Thất vội phiên dịch cho Tống Đình nghe.
Nhưng Tống Đình lại kiên định nói: “Bà chủ, tôi thấy cô vẫn nên ký vào đi, vẫn là câu nói đó, nếu cô không ký vào tờ hợp đồng này, thì tổng giám đốc Diệp sẽ không cho cô tới thăm cậu chủ nhỏ Minh Triết, nói thật, vết thương của cậu ấy khá nặng, đến giờ vẫn chưa thể cử động được.”
Thẩm Hạ Lan nghe đến đây thì tim không khỏi thắt lại.
Diệp Minh Triết là đứa trẻ xuất sắc như thế, sao có thể bị giày vò trên giường bệnh được?
Cô rất nóng lòng muốn đi thăm Diệp Minh Triết, nhưng cô thật sự không có hứng thú với trung tâm thương mại Gia Hòa.
Cô hoàn toàn không cần phí phụng dưỡng của Diệp Ân Tuấn.
Tống Đình nói tiếp: “Bà chủ, tổng giám đốc Diệp bảo tôi nói với cô một chuyện.”