CHƯƠNG 573: CẦN TÔI TỰ MÌNH LÀM KHÔNG?
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn khó coi, nếu thật sự là nhà họ Phương mà anh nghĩ, thật sự sẽ rất phiền phức. Mối quan hệ giữa Đường Trình Siêu và nhà họ Phương là gì? Tại sao lại khiến Thẩm Hạ Lan trở nên giống con gái nhà họ Phương? Diệp Ân Tuấn không rõ lắm về vấn đề này, anh cũng không có thời gian để điều tra, vì vậy chỉ có thể chờ sau này rồi tính. Lam Thần đi tìm Diệp Tranh, Diệp Hồng đến và ngồi xuống bên cạnh Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn lo lắng cho Thẩm Hạ Lan, nỗi lo lắng kia khiến cho anh không thể bình tĩnh lại, lúc này nhìn thấy Diệp Hồng ngồi ở bên cạnh, anh không khỏi liếc nhìn cô bé một cái.
Diệp Hồng lấy giấy bút ra viết: “Con xin lỗi. Con làm chậm Trễ thời gian để cô đi cứu người. Con đã bảo cô trừng phạt Vương Phi Phi của khách sạn Đế Vương trước rồi mới nói cho cô biết tung tích của chú. Tất cả là lỗi của con”
“Vương Phi Phi? Cô ta đã làm gì con?” Nhìn Diệp Hồng, Diệp Ân Tuấn luôn cảm thấy một cô bé như vậy sẽ không làm chuyện quá đáng, nếu cô bé làm vậy, điều này cho thấy Vương Phi Phi quả thực quá đáng, anh muốn biết cô ta đã làm gì Diệp Hồng. Diệp Hồng nói cô bé suýt chết trong tay của Vương Phi Phi, cũng nói rằng Thẩm Hạ Lan đã cứu cô bé. Do đó, đứa nhỏ này trong lòng mới mâu thuẫn, áy náy, thậm chí là tự trách mình.
Cô bé nhìn về hướng phòng mổ, viết: “Nếu có chuyện gì xảy ra với cô, con sẽ đến cái mạng này cho.”
“Cô ấy sẽ không sao đâu, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Con về nghỉ ngơi trước đi.” Diệp Ân Tuấn biết Diệp Hồng cảm thấy không hề dễ chịu, vì vậy anh không trách cô bé bất cứ điều gì. Diệp Hồng muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng rời đi. Khi trên hành lang chỉ còn lại có Diệp Ân Tuấn, anh đột nhiên cảm thấy hơi lạnh. Hơi lạnh này tỏa ra từ trái tim anh.
Anh nhìn về hướng phòng phẫu thuật, tưởng tượng năm năm Thẩm Hạ Lan ở bên anh, trong đầu lại hiện lên cảm giác lo lắng và sợ hãi. Diêm Vương Sống chắc chắn sẽ cứu sống Thẩm Hạ Lan! Chắc chắn là vậy chứ? Diệp Ân Tuấn tự an ủi mình như vậy.
Cuộc phẫu thuật kéo dài mười bốn mười lăm giờ, Diệp Ân Tuấn đợi bên ngoài không ăn uống gì, râu bắt đầu nhú ra, nhưng cũng còn không thèm chỉnh trang lại bộ dạng của mình. Lam Thần quay lại, còn mang theo cả Diệp Tranh.
Khi Diệp Tranh nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, cậu bé vừa khóc vừa nói: “Bác, cháu xin lỗi, tất cả là lỗi của ba cháu, cháu bồi thường thay cho ba, bác có thể cho cháu đi theo người phụ nữ đó học y được không. Hơn nữa cháu thật sự muốn theo bà ấy rất học y. Cháu không có hứng thú với kinh doanh, khi về nhà họ Diệp nhất định ba sẽ ép cháu học kinh doanh, cháu không muốn. Bác, cháu không muốn thấy dáng vẻ thù địch, xích mích của ba và mọi người. Bác để cho cháu ở đây đi, cầu xin bác”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy đặc biệt khó chịu khi nghe điều này.
Đây là đứa trẻ do một tay anh nuôi dưỡng, bây giờ không còn nở nụ cười trước kia, lại trở nên u sầu. Diệp Ân Tuần ôm Diệp Tranh vào lòng, nhỏ giọng hỏi: “Con có biết xa nhà mười năm có nghĩa là gì không? Con sẽ mất đi quyền lợi, sẽ không có người phục vụ, thậm chí còn phải đi phục vụ Diêm Vương Sống, con còn muốn không?”
“Con nghĩ qua rồi. Mẹ nói rằng nếm mật nằm gai thì mới hơn người được. Con đã trưởng thành dưới sự bảo vệ của mọi người, giờ con nên tự lập một mình.”
Lời nói của Diệp Tranh càng khiến Diệp Ân Tuấn buồn hơn.
Đứa trẻ này đã phải trải qua nỗi đau mất mẹ từ sớm, bây giờ lại trải qua sự nghiêm khắc và thay đổi của ba nó, thậm chí tận mắt chứng kiến những chuyện ba nó đã làm với Thẩm Minh Triết và Thẩm Hạ Lan. Thành thật mà nói, Diệp Ân Tuấn thực sự sợ rằng cậu bé không thể chịu đựng được.
Bây giờ nó muốn rời khỏi nhà, rời khỏi tầm mắt của Diệp Nam Phương, nó còn có thể chịu được sao? Một đứa trẻ bốn tuổi mà phải chịu đựng quá nhiều.
Diệp Ân Tuấn nhìn Diệp Tranh, không biết nên lựa chọn như thế nào.
“Con nghĩ xong chưa? Diệp Tranh, nếu như con đồng ý, con thật sự sẽ không thể trở về trong mười năm”
“Con đã nghĩ xong, con muốn học y”
Diệp Tranh nhìn Diệp Ân Tuấn và khẳng định. Diệp Ân Tuấn không biết có nên để Diệp Tranh ở lại hay không, nếu cậu bé đã chắc chắn như vậy, Diệp Ân Tuấn chỉ có thể đồng ý.
“Ta sẽ phải người ở bên cạnh bảo vệ con, sẽ không quấy rầy cuộc sống của con, cũng không cản trở việc học y của con. Nếu con có chuyện gì, sẽ mang con trở về. Hoặc nếu con đổi ý muốn trở về, ta sẽ đón con”
“Cảm ơn bác”
Diệp Tranh gật đầu.
Diệp Ân Tuấn chợt nhận ra rằng đã rất lâu rồi anh không nhìn thấy nụ cười của Diệp Tranh. Trước đó khi Sở Anh Lạc còn sống, Diệp Tranh là một đứa trẻ bề ngoài nhút nhát, nhát gan và hơi cứng đầu, nhưng cậu bé vẫn sống một cuộc sống thoải mái, ngày ngày vui vẻ.
Sau khi Sở Anh Lạc mất, mặc dù Diệp Tranh mất một khoảng thời gian u sầu, nhưng ở cùng với Thẩm Minh Triết nên vẫn tương đối vui vẻ. Nhưng kể từ khi Diệp Nam Phương trở lại, Diệp Tranh dường như đã thực sự thay đổi. Cậu bé không còn thích cười, thậm chí không còn chủ động đến gần họ, giữ mọi chuyện trong bụng. Đứa trẻ này dường như đột ngột trưởng thành, nhưng lại im lặng, trầm mặc khiến người ta xót xa. Diệp Ân Tuấn ôm chặt Diệp Tranh, nhỏ giọng nói: “Hãy nhớ rằng, bất kể chuyện gì xảy ra, con sẽ luôn là người con trai yêu nhất của ta.”
Đôi mắt của Diệp Tranh đột nhiên trở nên ướt át.
“Ba!”
Cậu bé ôm chặt lấy Diệp Ân Tuấn như trước kia, tha hồ khóc.
Diệp Ân Tuấn nhìn Diệp Tranh, không biết nên lựa chọn như thế nào.
“Con nghĩ xong chưa? Diệp Tranh, nếu như con đồng ý, con thật sự sẽ không thể trở về trong mười năm”
“Con đã nghĩ xong, con muốn học y”
Diệp Tranh nhìn Diệp Ân Tuấn và khẳng định. Diệp Ân Tuấn không biết có nên để Diệp Tranh ở lại hay không, nếu cậu bé đã chắc chắn như vậy, Diệp Ân Tuấn chỉ có thể đồng ý.
“Ta sẽ phải người ở bên cạnh bảo vệ con, sẽ không quấy rầy cuộc sống của con, cũng không cản trở việc học y của con. Nếu con có chuyện gì, sẽ mang con trở về. Hoặc nếu con đổi ý muốn trở về, ta sẽ đón con”
“Cảm ơn bác”
Diệp Tranh gật đầu.
Diệp Ân Tuấn chợt nhận ra rằng đã rất lâu rồi anh không nhìn thấy nụ cười của Diệp Tranh. Trước đó khi Sở Anh Lạc còn sống, Diệp Tranh là một đứa trẻ bề ngoài nhút nhát, nhát gan và hơi cứng đầu, nhưng cậu bé vẫn sống một cuộc sống thoải mái, ngày ngày vui vẻ.
Sau khi Sở Anh Lạc mất, mặc dù Diệp Tranh mất một khoảng thời gian u sầu, nhưng ở cùng với Thẩm Minh Triết nên vẫn tương đối vui vẻ. Nhưng kể từ khi Diệp Nam Phương trở lại, Diệp Tranh dường như đã thực sự thay đổi. Cậu bé không còn thích cười, thậm chí không còn chủ động đến gần họ, giữ mọi chuyện trong bụng. Đứa trẻ này dường như đột ngột trưởng thành, nhưng lại im lặng, trầm mặc khiến người ta xót xa. Diệp Ân Tuấn ôm chặt Diệp Tranh, nhỏ giọng nói: “Hãy nhớ rằng, bất kể chuyện gì xảy ra, con sẽ luôn là người con trai yêu nhất của ta.”
Đôi mắt của Diệp Tranh đột nhiên trở nên ướt át.
“Ba!”
Cậu bé ôm chặt lấy Diệp Ân Tuấn như trước kia, tha hồ khóc.
Cuối cùng cậu bé khóc chán, rồi gục trong ngực Diệp Ân Tuấn, ngủ thiếp đi. Nhìn thấy nước mắt trên mặt Diệp Tranh, Diệp Ân Tuấn cảm thấy rất khó chịu. Anh ôm Diệp Tranh, không có ý định buông tay, cứ như vậy ngủ say, chờ Thẩm Hạ Lan đi ra. Sau khoảng thời gian dài chờ đợi, cuối cùng cũng đợi đến khi Thẩm Hạ Lan ra khỏi phòng phẫu thuật. Sắc mặt Diêm Vương Sống có chút tái nhợt, lộ ra mệt mỏi quá mức.
Khi thấy Diệp Tranh được Diệp Ân Tuấn ôm trong tay, bà ta nhanh chóng tiến lên một bước, giật lấy Diệp Tranh khỏi vòng tay của Diệp Ân Tuấn, sau đó ôm chặt lấy cậu bé.
“Đây là chuyện các người đã hứa với tôi, hiện tại không được đổi ý. Đây là học trò của tôi. Tôi đã nói mười năm là mười năm. Hiện tại đừng nghĩ tới việc mang nó đi.”
Diệp Tranh tỉnh dậy ngay lập tức sau khi bị bà ta kéo.
Cậu bé thất thần nhìn xung quanh, vô cùng sửng sốt khi thấy mình đang ở trong vòng tay của Diêm Vương Sống.
Diệp Ân Tuấn nhìn Diệp Tranh nói: “Bây giờ con đổi ý vẫn còn kịp. Chỉ cần con nói muốn về nhà, ba liền đưa con về.” Diệp Tranh dường như trở lại thời gian trước, trở về lúc Sở Anh Lạc còn sống, trở lại thời điểm Diệp Ân Tuấn ngày nào cũng đến ôm nó mỗi khi tan sở. Nó thực sự muốn gọi anh là ba suốt đời, nhưng nó không thể.
Anh là bác của nó!
Là người cha của Minh Triết. Trước kia không biết thì thôi, bây giờ đã biết, làm sao nó có thể chiếm đoạt ba của Minh Triết được? Nó đã chiếm đoạt ba của Minh Triết trong năm năm không phải sao? Đã đến lúc trả lại cho cậu ấy. Hơn nữa, bây giờ nó không có mẹ, ba nó cũng không thích nó, nó còn ở nhà họ Diệp làm gì?
Bây giờ đi theo Diêm Vương Sống, còn có thể cứu mẹ, cũng không tệ đúng không? Diệp Tranh trong lòng nói hết lời này, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diêm Vương Sống hỏi: “Mẹ tôi sao rồi?”
Diêm Vương Sống vừa mới lo lắng, khi nghe Diệp Tranh hỏi thì trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
“Yên tâm đi, sư phụ con ra tay, tuyệt đối không có vấn đề, chỉ cần về nghỉ ngơi sẽ khỏe lại”
“Thật sao? Bà không lừa tôi chứ? Tôi sẽ không theo một kẻ nói dối học y”
“Dĩ nhiên là không”
Những lời của Diêm Vương Sống khiến Diệp Ân Tuấn thở phào nhẹ nhõm. Anh nhanh chóng đến bên cáng Thẩm Hạ Lan, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, trong lòng thề sẽ không bao giờ để cô phải chịu bất cứ uỷ khuất nào. Cuối cùng thì Diệp Tranh cũng quyết định đi với Diêm Vương Sống. Diệp Ân Tuấn nói rằng Diệp Tranh có thể đi theo, nhưng phải có hai vệ sĩ ở lại với Diệp Tranh, và Diệp Tranh có thể gọi điện về nhà bất cứ lúc nào. Diêm Vương Sống đồng ý với những điều kiện này. Diêm Vương Sống nhìn Diệp Tranh với vẻ mặt rất dịu dàng, thậm chí còn có từ ái, điều này khiến Diệp Ân Tuấn có chút tò mò, nhưng anh cũng không có thời gian để hỏi thêm gì nữa.
Thẩm Hạ Lan được đưa vào phòng bệnh, sau một đêm quan sát thấy không có dấu hiệu sốt, Diêm Vương Sống nói rằng cô không sao cả. Sáng hôm sau, người của Diệp Ân Tuấn đã đến. Người trong thành phố ngầm của Khôn gia hơi cau mày khi nhìn thấy người của Diệp Ân Tuấn. Thuộc hạ hỏi: “Khôn gia, cứ để bọn họ đi sao? Nếu như Diệp Ân Tuấn không đưa cho ông thứ ông muốn thì sao?”
“Ta còn có chiều sau. Nếu anh ta thật sự không đưa, không trách ta được. Nhưng mà danh tiếng của cậu Diệp ở Hải Thành không phải là không không, anh ta sẽ đưa. Dù sao Thẩm Hạ Lan chính là cái xương mềm của anh ta. Nếu để người đàn bà chết, thì anh ta sẽ không có điểm yếu. Vì vậy, tốt hơn hết là để Thẩm Hạ Lan sống”
Khôn gia đang hút xì gà, nói rất tự tin. Diệp Ân Tuấn sử dụng trực thăng để đưa Thẩm Hạ Lan trở lại Hải Thành. Khi ôm Thẩm Hạ Lan trở về ngôi nhà cũ của nhà họ Diệp, Diệp Nam Phương đã bị sốc, như thể anh ta không ngờ Diệp Ân Tuấn sẽ quay lại.
“Anh trai?”
Diệp Ân Tuần chỉ liếc mắt nhìn anh ta không nói gì, liền cùng Thẩm Hạ Lan trực tiếp lên lầu, đi vào phòng ngủ, sau khi thu xếp ổn thoả cho Thẩm Hạ Lan mới đi ra.
“Trước đem người đổi hết cho tôi, rồi đón mẹ về, đừng ép tôi phải ra tay với cậu.” Diệp Ân Tuấn nói xong liền vào bếp chuẩn bị một ít cháo kê cho Thẩm Hạ Lan.
Động tác của anh thuần thục, trên người không có chút sát khí nào, nhưng Diệp Nam Phương hơi sợ hãi.
Diệp Ân Tuấn như vậy khiến Diệp Nam Phương không thể đoán trước được.
Diệp Nam Phương tin rằng Diệp Ân Tuấn đã đoán được điều gì đó về mọi thứ ở thành phố A, những gì Diệp Ân Tuấn nói vừa rồi cũng đủ cho thấy rằng anh biết tất cả. Bây giờ mọi thứ đã bị vạch trần, nhưng anh vẫn đối xử với Diệp Nam Phương không lạnh không nhạt, Diệp Nam Phương không biết nên như thế nào đáp lại anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!