CHƯƠNG 353: ÔNG DIỆP, BA CŨNG HAY THẬT ĐÓ
“Nghê Nghê, em ăn nói kiểu gì đó?”
Thẩm Hạ Lan còn chưa nói gì, Thẩm Minh Triết đã không nghe nổi nữa.
Tuy cô bé vẫn luôn rất thích Diệp Ân Tuấn, nhưng cũng không thể bao che đến mức đó đi?
“Em đâu có nói sai, sự thật là vậy mà.”
Thẩm Nghê Nghê không cảm thấy bản thân đã nói sai điều gì.
Thẩm Minh Triết khinh thường liếc nhìn Diệp Ân Tuấn nói: “Thân là một người đàn ông mà đi ra ngoài còn bắt phụ nữ che chở, ba cảm thấy loại đàn ông này có gì hay chứ?”
“Minh Triết, đừng nói bậy bạ.”
Thẩm Hạ Lan sợ Thẩm Minh Triết kích thích Diệp Ân Tuấn, hôm nay tâm trạng của Diệp Ân Tuấn không được tốt cho lắm.
Diệp Ân Tuấn híp mắt lại.
“Thằng nhóc nhà con muốn luyện tập với ba đúng không?”
“Ở bên ngoài đánh nhau thua, về nhà lôi một đứa nhóc ra để trút giận, ông Diệp, ba đúng là có giỏi thật đó.”
Thẩm Minh Triết không hề sợ cái bản mặt lạnh của Diệp Ân Tuấn, tiếp tục trào phúng, chọc Diệp Ân Tuấn tức muốn hộc máu.
Chuyện tấm hình đã làm Diệp Ân Tuấn đủ bục bội rồi, bây giờ về nhà còn bị con trai ruột của mình kiếm chuyện, sắc mặt anh lập tức sa sầm xuống.
“Ba còn giỏi ở nhiều mặt khác lắm!”
Nói xong, anh lập tức nhấc chân bước lên lầu, có vẻ giận thật rồi.
Thẩm Hạ Lan ngẩn ngơ.
Thẩm Nghê Nghê muốn khóc.
“Anh, sao anh lại như vậy chứ? Anh không thể nói chuyện đàng hoàng với ba sao? Em không thích anh nữa!”
Nói xong, cô bé dậm chân, lập tức đuổi theo Diệp Ân Tuấn.
“Daddy, daddy…”
Nhưng mà Diệp Ân Tuấn cứ như không nghe thấy, “rầm” một tiếng, đóng sầm cửa lại.
Thẩm Nghê Nghê ngừng lại, nhìn cánh cửa bị đóng lại, quay đầu trừng mắt nhìn Thẩm Minh Triết và Thẩm Hạ Lan, nói: “Con ghét hai người! Hừ!”
Nói xong, cô bé chạy về phòng, cũng học theo Diệp Ân Tuấn, đóng sầm cửa lại thật mạnh.
Hai người cảm thấy ngơ ngác nhất chính là Thẩm Hạ Lan và Thẩm Minh Triết.
Diệp Ân Tuấn chưa bao giờ so đo với con nít, hôm nay bị làm sao vậy?
Thẩm Minh Triết dùng ngón tay chọc chọc Thẩm Hạ Lan, khẽ hỏi: “Ông Diệp bị sao vậy ạ?”
Thẩm Hạ Lan ngơ ngác lắc đầu.
“Mẹ cũng không biết. Ba con đột nhiên đánh nhau với Tống Dật Hiên ngay giữa đường hệt như một đứa con nít, mẹ kéo ba con về thì ba con thành ra thế này rồi.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn hôm nay cực kỳ khác lạ, nhưng anh lại không chịu nói gì.
Nghe mommy nói như thế, Thẩm Minh Triết nghiêng đầu nhíu mày hỏi: “Không lẽ là vì ghen tị hả?”
“Ghen gì chứ?”
Thẩm Hạ Lan chưa hiểu được hỏi lại con trai.
Thẩm Minh Triết cạn lời.
“Mommy, lúc trước mẹ rất thân với chú Tống đó, tuy ông Diệp nhìn lạnh lùng nhưng mà trong lòng cũng rất keo kiệt. Ngay cả con ngủ với mẹ và ba còn nhịn không nổi, huống chi là người ngoài như chú Tống chứ.”
“Con ăn nói bậy bạ gì đó? Lâu lắm rồi mẹ không liên lạc gì với Tống Dật Hiên, cho dù muốn ghen thì ba con cũng không thể đợi đến giờ mới ghen. Không lẽ dây thần kinh phản xạ của ba con dài đến thế à? Đến tận bây giờ mới phản ứng kịp sao?”
“Cũng đúng!”
Thẩm Minh Triết thấy Thẩm Hạ Lan nói rất có lý.
“A, con biết rồi.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan thấy Thẩm Minh Triết như đã bừng tĩnh hiểu ra, không khỏi lóng tai lắng nghe.
Thẩm Minh Triết cười nói: “Ông Diệp chắc chắn đã đến thời kỳ tiền mãn kinh rồi”
“Cái thằng nhóc thối nhà con, ăn nói bậy bạ gì đó.”
Thẩm Hạ Lan lập tức vỗ mạnh lên trán Thẩm Minh Triết.
“Ai da, mommy, đau, nếu không phải thời kỳ tiền mã kinh thì sao tự nhiên ba lại nóng nảy đến thế chứ?”
Thẩm Minh Triết cảm thấy cậu bé đoán không thể sai được.
Thẩm Hạ Lan lại thở dài nói: “Đi đi, đừng có ăn nói bậy bạ, daddy của con mới bao nhiêu tuổi chứ. Còn nữa, đừng có suốt ngày gọi ông Diệp ông Diệp mãi, con có thể kêu ba con là daddy không hả?”
“Ồ, biết rồi. Quả nhiên phụ nữ đều là loại người có chồng thì không cần con.”
Thẩm Minh Triết hơi thất vọng thở dài rồi lại lắc đầu, trông giống hệt ông cụ non, chọc Thẩm Hạ Lan bật cười.
“Thằng nhóc ranh.”
Cô cười xoa đầu Thẩm Minh Triết, bản thân vẫn cảm thấy hơi buồn bực, hôm nay chuyện Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên đánh nhau có hơi bất ngờ, cũng không biết rốt cuộc là vì sao.
Đúng lúc này, Tống Đình từ bên ngoài quay về, lúc thấy Thẩm Hạ Lan thì hơi ngẩn ra.
“Mợ chủ, cô đã về rồi?”
“Ừ, anh mua cho Tử Thất ăn hả?”
Bây giờ Thẩm Hạ Lan càng ngày càng vừa lòng Tống Đình.
Nếu Lam Tử Thất có thể đi đến cuối cùng anh, cũng coi như là một bến đỗ tốt.
Tống Đình gật đầu.
Lam Tử Thất hiếm khi mà bước ra khỏi phòng, khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, có chút ậm ừ muốn nói lại thôi.
“Sao vậy? Muốn nói gì với tớ sao?”
Lam Tử Thất vừa định nói gì, Tống Đình đã cười nói: “Tử Thất nói cô thích ăn xoài, tôi thuận đường mua vài trái về. Mợ chủ, cô cầm trước đi.”
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới nhìn thấy trong tay Tống Đình đúng là còn xách theo mấy trái xoài.
“Vẫn là Tử Thất thương tớ nhất, chẳng giống như ai kia, hôm nay cứ như nuốt thuốc nổ, không biết tại sao mà lại đi đánh nhau giữa đường giữa xá.”
Thẩm Hạ Lan nói xong lại nhìn Tống Đình, muốn nhìn ra chút gì đó từ trên mặt Tống Đình.
Tống Đình đi theo Diệp Ân Tuấn cũng coi như sắp thành tinh, đương nhiên biết Thẩm Hạ Lan đang hỏi thăm anh về chuyện hôm nay Diệp Ân Tuấn khác lạ, nhưng mà anh cũng không dám nói bậy bạ chuyện này, vội vàng cười nói: “Có lẽ mấy hôm nay tâm trạng của tổng giám đốc Diệp không được thoải mái, tôi cũng không biết. Hôm nay tôi và Tử Thất đi ra ngoài, không ở nhà, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nghe Tống Đình nói thế, Lam Tử Thất hơi sững sốt, cũng không nói thêm gì nữa, nuốt lời định nói vào bụng.
Thẩm Hạ Lan nghe nói anh và Lam Tử Thất đi ra ngoài, hơi vui vẻ.
“Huề rồi à?”
Cô dùng khủy tay huých nhẹ Lam Tử Thất.
Lam Tử Thất nở nụ cười cứng đờ.
“Vốn dĩ cũng không có gì.”
“Ai chà, còn bảo không có gì, mấy ngày nay cứ nhốt mình trong phòng, làm Tống Đình lo muốn chết. Tử Thất, sau này không được như thế nữa! Cậu hù chết bọn tớ đó.”
Lam Tử Thất thấy vẻ mặt của Thẩm Hạ Lan, trong lòng cực kỳ phức tạp.
“Biết rồi, tớ sẽ sống tốt, cậu cũng phải sống tốt. Cho dù có xảy ra chuyện gì thì cậu cũng phải sống cho tốt, biết không?”
“Tớ có thể có chuyện gì chứ, đừng để ý đến tớ, cậu và Tống Đình có thể hạnh phúc là được.”
Thẩm Hạ Lan cũng không để lời này vào lòng, nắm tay Thẩm Minh Triết cầm xoài đi qua ngồi xuống ghế sofa.
“Có muốn ăn không? Có thể chia cho con một trái!”
Thẩm Hạ Lan cầm xoài quơ quơ trước mặt Thẩm Minh Triết.
Thẩm Minh Triết hơi cạn lời nói: “Mommy, mẹ biết con không ăn nó được mà.”
“Hì hì!”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy thỉnh thoảng chọc ghẹo con trai vẫn khá là vui.
Tống Đình thấy cảnh này, nắm tay Lam Tử Thất về phòng cô.
Vừa về đến phòng, Lam Tử Thất lập tức quăng tay anh ra, ngồi xuống một bên, khẽ nói: “Chuyện này có thể giấu được không?”
“Chắc là được. Tổng giám đốc Diệp đã dặn dò, lúc nãy tôi cũng đi chào hỏi với các nhà truyền thông rồi, những tin tức xấu với mợ chủ và nhà họ Diệp sẽ không được xuất hiện trên truyền thông, cứ yên tâm đi.”
Nghe Tống Đình nói thế, cuối cùng Lam Tử Thất cũng yên tâm.
“Diệp Ân Tuấn có ý gì chứ? Đi tìm Tống Dật Hiên đánh nhau, anh ta cảm thấy tấm ảnh kia là do Tống Dật Hiên chụp sao?”
“Không biết, nhưng mà chắc cũng không khác gì mấy. Dù sao tổng giám đốc Diệp cũng là đàn ông.”
Khi nói những lời này, Tống Đình vô cùng cẩn thận, sợ chạm phải miệng viết thương của Lam Tử Thất.
Lam Tử Thất thấy anh như thế, nghĩ đến tất cả những gì Tống Đình đã làm cho cô trong khoảng thời giạn này, không khỏi cắn môi: “Anh thật sự không để ý đến chuyện ở câu lạc bộ của em sao?”
“Anh nói không để ý thì chắc chắn em sẽ không tin. Nói thật, anh cũng không thể nào không để ý được. Em là người phụ nữ anh thích, người phụ nữ của mình bị người ta làm chuyện đó, trong lòng anh đương nhiên cũng sẽ có vướng mắc.”
Lúc Tống Đình nói đến nơi này, Lam Tử Thất vội vàng quay đầu đi, sắc mặt hơi tái nhợt.
Anh bước lên, không quan tâm đến sự giãy dụa của Lam Tử Thất, nắm lấy tay cô, quỳ một gối xuống: “Ta để ý anh cũng không giấu em, nhưng đây không phải lỗi của em, là anh không bảo vệ được em, là anh vô dụng, cho nên anh không nên để em phải chịu nỗi tủi thân này. Em yên tâm đi, cho dù chuyện này có kết quả như thế nào, anh cũng sẽ cho em một câu trả lời rõ ràng. Nhưng mà kiếp này anh nhất định phải có được em. Cho dù bây giờ em có thể chấp nhận anh hay không, anh cũng sẽ không bỏ cuộc. Anh khá là nhỏ mọn, cũng không thích quá nhiều thứ, nhưng nếu anh đã thích thì anh sẽ không buông tay. Em chấp nhận anh, anh chờ là được. Nhưng nếu em muốn tìm người khác, xin lỗi, tới một người anh đánh một người, tới hai người anh đánh một đôi, dù sao đời này em đừng mơ thoát khỏi tay anh.”
“Sao anh lại vô lại như vậy chứ?”
Lam Tử Thất nghe xong câu cuối cùng, lập tức cạn lời.
Cô thấy bên ngoài Tống Đình có vẻ văn nhã lịch sự, nghĩ kiểu gì cũng không ngờ được rằng anh lại có chiêu vô lại như thế.
Tống Đình lại cười nói: “Gái ngoan sợ trai mặt dày mà, đúng không? Chỉ cần anh không bỏ cuộc, người khác sẽ không có cơ hội. Em muốn kéo bao nhiêu năm, anh chiều em là được.”
Nếu nói Lam Tử Thất không cảm động là giả, trừ chuyện này ra, cô thật sự từng nghĩ rằng cô đã tiêu rồi, bây giờ nhìn thấy Tống Đình chân thành như thế, cô không khỏi hơi động lòng.
“Anh nói coi Diệp Ân Tuấn cũng nghĩ giống anh sao? Anh ấy nhìn thấy bức ảnh đó rồi, có hiểu lầm Hạ Lan không?”
“Không đâu! Tình yêu của tổng giám đốc Diệp dành cho mợ chủ còn sâu đậm hơn anh dành cho em nữa, đương nhiên sẽ không tin.”
Lam Tử Thất lại lắc đầu nói: “Nếu anh ấy thật sự không tin thì sao lại nổi giận với Hạ Lan chứ? Sao lại có thể mất lý trí đi đánh nhau với Tống Dật Hiên? Anh ấy chính là Diệp Ân Tuấn đó! Diệp Ân Tuấn luôn nổi tiếng nhờ vào sự lạnh lùng bạc tình, bây giờ lại vì một bức ảnh mà không để ý đến hình tượng, có thể thấy được đã tức giận đến mức nào. Em thật sự sợ giữa bọn họ lại xảy ra chuyện gì, khó khăn lắm Hạ Lan mới có được cuộc sống yên tĩnh như bây giờ.”
Thấy Lam Tử Thất lo lắng sốt ruột như thế, Tống Đình khẽ nói: “Tổng giám đốc Diệp sẽ giải quyết ổn thỏa, yên tâm đi.”