Thẩm Hạ Lan muốn đẩy Diệp Ân Tuấn ra, thế nhưng mà sức lực của cô không lớn, Diệp Ân Tuấn cũng không có ý định để cô đẩy ra, giống như là có chút vô lại mà ôm lấy cô làm cho Thẩm Hạ Lan không biết phải làm như thế nào.
Diệp Ân Tuấn cảm giác Thẩm Hạ Lan đã từ bỏ việc chống cự, nụ hôn bá đạo trở nên có chút dịu dàng hơn.
Thật ra là anh rất ghen tuông, biết rõ là chuyện giữa Thẩm Hạ Lan và Tống Dật Hiên không có gì hết, nhưng mà bản thân anh đã không thể kiềm chế được cơn ghen của mình.
Thời gian dần trôi qua, Thẩm Hạ Lan hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn của Diệp Ân Tuấn.
Lúc hai người thở hổn hển buông nhau ra, Thẩm Hạ Lan dựa trên bờ vai của Diệp Ân Tuấn, cô có chút mệt mỏi mà hỏi: “Vết thương trên người của anh nghiêm trọng như vậy, tại sao anh lại đến đây?”
“Thấy lo lắng cho em với con.”
Câu nói này của Diệp Ân Tuấn là lời nói thật.
Sau khi Diệp Ân Tuấn thoát khỏi nguy hiểm thì Thẩm Minh Triết liền mất hết sức lực mà ngủ thiếp đi, còn Dương Tân thì bị Diệp Ân Tuấn để lại bệnh viện chăm sóc cho Thẩm Minh Triết, một mình anh lái xe chạy đến đây.
Ít nhiều gì trong lòng của Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy cảm động, nhưng mà không biết mình nên nói cái gì, tất cả chuyện này xảy ra quá mức nhanh chóng và vội vàng đến độ không kịp chuẩn bị, có rất nhiều chuyện đều không có cách nào bàn bạc. Hiện tại nếu như cô nói với Diệp Ân Tuấn chuyện giao dịch giữa cô và Tiểu Thi, chắc có lẽ là Diệp Ân Tuấn thể tức giận đến độ phun máu.
Thôi quên đi, hay là chờ đến sau khi Diệp Ân Tuấn tốt hơn rồi nói.
Thấy Thẩm Hạ Lan im lặng, Diệp Ân Tuấn cho rằng cô mệt mỏi, anh cũng lo lắng lập tức đau lòng nói: “Em nhắm mắt một chút đi, chờ đến lúc Nghê Nghê ra rồi thì anh sẽ kêu em dậy.”
“Sao em có thể ngủ được?”
Thẩm Hạ Lan đang nói thật.
Có nhiều chuyện dồn ép lại cùng một chỗ, ép đến nỗi cô không thở nổi, cô làm gì còn tâm tư để ngủ nữa.
Cho dù làm cô cũng buồn ngủ, nhưng mà ánh mắt lại trong trẻo, một chút buồn ngủ cũng không có.
Diệp Ân Tuấn than nhẹ một tiếng, đưa tay ôm cô vào trong ngực.
“Tất cả đều sẽ tốt thôi, yên tâm đi, chắc chắn là Nghê Nghê không có chuyện đâu.”
“Chỉ mong là như vậy.”
Giờ phút này toàn bộ tâm tư của hai người đều đặt ở trên người của Nghê Nghê.
Đèn của phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng đã tắt.
Lúc Thẩm Hạ Lan muốn đứng dậy lại cảm thấy hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất, may mắn là Diệp Ân Tuấn đỡ cô kịp.
“Em ngồi xuống trước đi, đừng có gấp.”
Nhưng mà lúc này sao Thẩm Hạ Lan có thể ngồi được đây?
Cô chậm rãi đứng dậy, để yên cho Diệp Ân Tuấn đỡ cô đi đến phòng phẫu thuật.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ có chút mệt mỏi, lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thì ngây ra một lúc, nhưng mà vẫn nhẹ gật đầu nói với Thẩm Hạ Lan: “Không có chuyện gì rồi, lúc mới bắt đầu thì xảy ra chuyện phản ứng từ chối, chúng ta còn cho rằng lần phẫu thuật này có lẽ sẽ thất bại, nhưng mà trong quá trình cấp cứu các tế bào trong cơ thể của Nghê Nghê bắt đầu tự động chấp nhận sự kết hợp và hiện tại nó hoàn toàn ổn định, tôi có thể tự tin nói rằng ca phẫu thuật của con bé đã thật sự thành công.”
Nghe thấy bác sĩ nói như vậy, hai mắt của Thẩm Hạ Lan nóng lên.
Năm năm rồi!
Rốt cuộc Nghê Nghê của cô đã có thể xuất hiện dưới ánh mặt trời giống như người bình thường rồi.
Loại cảm động nguyện vọng của mình đã đạt thành cô căn bản cũng không thể khống chế nổi mình.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan như thế này thì có chút đau lòng, có chút khổ sở, nhưng mà không nói gì thêm.
Đây là con gái của bọn họ, con bé có thể phẫu thuật thành công, đây là tâm nguyện lớn nhất đời này của Diệp Ân Tuấn.
“Cảm ơn ông, bác sĩ.”
Diệp Ân Tuấn bắt tay với bác sĩ.
Bác sĩ cười nói: “Tôi cũng chỉ cố gắng làm hết trách nhiệm của mình mà thôi, chủ yếu vẫn là cô bé Nghê Nghê là người hiền sẽ gặp lành.”
“Cảm ơn ông.”
Hiện tại ngoại trừ nói cảm ơn, Thẩm Hạ Lan không còn có thể nói cái gì hơn.
Lúc Thẩm Nghê Nghê được đẩy ra ngoài, mặc dù sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng mà cũng đã để cho Thẩm Hạ Lan có một tia hy vọng.
Một nhà ba người vào trong phòng bệnh vip, nhìn Thẩm Nghê Nghê đang hôn mê bất tỉnh, Diệp Ân Tuấn nói với Thẩm Hạ Lan: “Em đi ngủ một lát đi, trời sáng thì anh sẽ gọi em dậy.”
“Không cần đâu, anh cũng vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật không lâu mà, sức khỏe suy yếu, anh vẫn nên ngủ một hồi đi, đến lúc trời sáng thì để Tống Đình đến đây đón anh.”
Mặc dù là Thẩm Hạ Lan rất mệt mỏi, nhưng mà tốt xấu gì mình vẫn là người bình thường, nhưng mà Diệp Ân Tuấn thì lại mất quá nhiều máu, vốn dĩ lại là một người bệnh, sao có thể để Diệp Ân Tuấn chăm sóc được.
Nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại hết sức kiên trì.
“Nghe lời, em đi ngủ một lát đi, cho dù là một tiếng đồng hồ cũng được, một tiếng đồng hồ sau anh sẽ kêu em dậy, anh đảm bảo sau khi em tỉnh rồi thì anh sẽ trở về. Huống hồ gì Nghê Nghê cũng là con gái của anh mà, dù sao anh cũng phải trông chừng con bé, không phải sao?”
Thẩm Hạ Lan vẫn còn hơi do dự, lại bị Diệp Ân Tuấn nhìn trực diện có chút chột dạ.
“Được rồi, em ngủ một lát, một tiếng đồng hồ sau anh nhất định phải gọi em đó.”
Thẩm Hạ Lan nói vô cùng kiên định.
Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu, biểu thị là mình đã biết.
Thẩm Hạ Lan nhìn Thẩm Nghê Nghê một chút, xem ra là tối ngày hôm nay Nghê Nghê sẽ không tỉnh lại rồi.
Cô đi vào trong phòng dựa ở trên ghế sofa, không bao lâu sau thì ngủ mất.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan mệt mỏi, vô cùng đau lòng.
Một người đàn ông không thể để cho người phụ nữ của mình có một cuộc sống vui vẻ thoải mái, còn nói thích cái gì nữa?
Anh trùm chiếc chăn mỏng lên trên người của Thẩm Hạ Lan, sau đó đi đến phía trước giường bệnh của Thẩm Nghê Nghê cầm lấy bàn tay nhỏ của con gái, ngồi ở trên ghế cạnh giường bệnh.
Thật ra thì anh cũng rất mệt mỏi, rất đau, chỗ vết thương đang xé rách thần kinh của anh từng đợt, nhưng mà đều bị anh tự động không để ý đến.
Lần này nếu như không phải là bởi vì có Tiểu Thi, anh quả thật không dám tưởng tượng con gái của anh sẽ gặp chuyện gì, hoặc là nói anh không dám tưởng tượng gia đình bọn họ sẽ phải đối mặt với nỗi đau gì.
Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ con gái đang hô hấp đều đều, anh thật sự rất cảm kích.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Diệp Ân Tuấn nhìn kim đồng hồ đi qua một tiếng đồng hồ nhưng mà không gọi Thẩm Hạ Lan tỉnh dậy.
Để cô ngủ một lát nữa đi.
Đã nhiều năm như vậy rồi, về căn bệnh của Thẩm Nghê Nghê, Thẩm Hạ Lan vẫn luôn tự trách, lo lắng, rốt cuộc bây giờ cũng đã giải phẫu thành công, cũng coi như đã buông bỏ được gánh nặng nhiều năm.
Để cho cô nghỉ ngơi một chút nữa đi.
Diệp Ân Tuấn đứng dậy lắc lắc cánh tay của mình, vết thương ở ngực đau gần chết đi được, mặt của anh trắng giống như là một tờ giấy, nhưng mà anh biết mình không thể gục ngã, ít nhất là anh không thể gục ngã ở chỗ này được.
Anh gọi điện thoại cho Tống Đình, kêu Tống Đình đến.
Không bao lâu sau Tống Đình liền chạy tới, nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Ân Tuấn thì không khỏi lo lắng.
“Diệp tổng, anh cứ không biết gìn giữ sức khỏe của mình như thế này thật sự không được đâu.”
“Trong lòng tôi tự có tính toán mà, cậu ở đây nhìn Nghê Nghê một hồi đi, tôi đi ra ngoài làm chút chuyện.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Tống Đình hơi ngây ngốc.
“Diệp tổng, trời vẫn còn chưa sáng, anh muốn đi đâu vậy, tôi lái xe đưa anh đi?”
“Không cần đâu, ở trong bệnh viện này mà thôi, một lát nữa tôi sẽ trở lại ngay. À đúng rồi, đừng đánh thức bà chủ dậy, để cô ấy ngủ thêm một lát nữa đi, cô ấy mệt muốn chết rồi.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan ở trong phòng, trong đôi mắt toát ra một tia dịu dàng.
Tống Đình nghe anh nói là anh ở trong bệnh viện, cũng không nói cái gì hết, nhẹ gật đầu nhìn Diệp Ân Tuấn đi ra khỏi phòng bệnh.
Diệp Ân Tuấn hỏi thăm phòng bệnh của Tiểu Thi, lúc này mới nhất chân đi đến.
Phòng bệnh của Tiểu Thi cũng là phòng bệnh vip, tất cả đều được chuẩn bị với điều kiện tốt nhất.
Lúc mở cửa phòng bệnh ra, điều dưỡng đang nghỉ ngơi, nhưng mà khi nghe thấy âm thanh thì vội vàng ngẩng đầu lên, có chút mông lung nhìn Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn phất phất tay, điều dưỡng liền đứng ở một bên.
Tiểu Thi đã tỉnh lại một lần, hiện tại chỉ là hơi nhắm mắt lại, ngủ không quá sâu.
Sau khi thuốc tê hết tác dụng, cơn đau lập tức xông tới, mặc dù là có điều dưỡng chăm sóc ở một bên nhưng mà loại đau đớn thương gân động cốt làm cho Tiểu Thi quả thật sống không bằng chết.
Cô ta chỉ luôn cắn răng kiên trì.
Bây giờ nghe thấy trong phòng bệnh có người đến, Tiểu Thi nhẹ nhàng mở mắt ra thì nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đi tới.
Lòng của cô ta lập tức dừng lại mấy phần.
“Sao anh lại đến đây?”
Tiểu Thi cảm thấy rất bất ngờ.
Chuyện Diệp Ân Tuấn bị thương rất nghiêm trọng cô ta có biết, thậm chí là cô ta còn lo lắng, Diệp Ân Tuấn có thể chịu đựng được hay không, không ngờ đến là anh còn đến đây, hơn nữa còn vào phòng bệnh của cô ta.
Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ cố gắng chịu đựng cơn đau của Tiểu Thi, nhẹ giọng nói: “Có đau không?”
“Đau!”
Trong nháy mắt nước mắt của Tiểu Thi liền dâng lên.
Từ nhỏ đến lớn không có mấy người quan tâm đến sống chết của cô ta, lúc cô ta nhìn thấy Diệp Ân Tuấn dịu dàng che chở cho Thẩm Hạ Lan, cô ta thật sự rất ghen tị.
Vào lúc này người đàn ông đã làm mình phải lòng đang đứng ở trước mặt mình, còn dịu dàng hỏi mình là có đau hay không, Tiểu Thi đột nhiên cảm thấy đau đớn toàn thân giống như là không cánh mà bay.
Chỉ cần Diệp Ân Tuấn ở đây, cho dù cô ta có trải qua một lần phẫu thuật nữa thì cô ta cũng nguyên ý.
Diệp Ân Tuấn nhìn nước mắt của Tiểu Thi, rốt cuộc trong lòng cũng động.
Cô gái mười tám mười chín tuổi này là bởi vì cứu con gái của anh mới có thể trở thành cái dạng này, anh có lý do gì để tiếp tục lạnh lùng với Tiểu Thi đâu chứ?
Diệp Ân Tuấn thở nhẹ một hơi, thấp giọng nói: “Lúc ở căn cứ là do thái độ của tôi không tốt, cô có thể cứu Nghê Nghê, tôi vô cùng biết ơn. Cô nói đi, cô muốn cái gì, chỉ cần tôi có thể làm được tôi đều đồng ý với cô.”
“Thật sao?”
Hai mắt của Tiểu Thi đột nhiên sáng ngời.
Trái tim của Diệp Ân Tuấn dừng lại một nhịp, vội vàng nói: “Ngoại trừ việc cưới cô, cô phải biết rằng tôi chỉ yêu một mình vợ của tôi, cả đời này trái tim của tôi không thể chứa đựng được một ai khác. Tôi biết ơn cô, dù là cô có muốn mặt trăng trên trời thì tôi cũng sẽ nghĩ cách lấy cho cô, nhưng mà tình cảm thì tôi không cho được.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, ánh mắt của Tiểu Thi trở nên tối hơn.
Anh quả nhiên là một người đàn ông thông minh.
Cô ta muốn cái gì, thế mà anh đều biết hết.
Nhưng mà cũng chính vì vậy, Tiểu Thi mới càng thêm thích Diệp Ân Tuấn.
“Nếu như tôi nói là tôi muốn anh ở cùng với tôi ba tháng thì sao?”
Tiểu Thi nhìn chằm chằm vào Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn hơi bất ngờ, lông mày cũng nhíu lại.
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không cho cô tình cảm.”
“Tôi không nói để anh yêu tôi, cũng không nói để anh thích tôi, tôi chính là muốn anh đi cùng với tôi ba tháng. Từ nhỏ tôi đã không có ba không có mẹ, không anh chị em, ngày nào tôi cũng sống trong một nơi eo hẹp, sống một ngày thì tính một ngày, không biết cái gì gọi là tình thân, cái gì gọi là bạn bè, cái gì gọi là tình yêu, tôi càng không biết ấm áp là cái gì, tôi chỉ biết là tôi muốn được cái gì thì tôi phải nỗ lực có được cái đó, hiện tại tôi muốn có được chút ấm áp nơi anh, cho nên tôi đã bỏ thận của tôi ra, chẳng lẽ chút yêu cầu như thế cũng không được nữa à?”
Ánh mắt của Tiểu Thi có chút bi thương.
Nói thật thì đây là một ánh mắt mà cô gái mười tám mười chín tuổi không nên có, loại cô đơn và tang thương làm cho gương mặt của cô ta càng trở nên tái nhợt hơn, cũng làm cho người ta cảm thấy thương tiếc hơn.
Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu lại với nhau.