Diêm Chấn sững người, vẫn gật đầu nói: “Tôi biết nên làm thế nào rồi, cảm ơn cô.”
Thẩm Hạ Lan không nói thêm gì nữa.
Cùng với Diêm Chấn trở thành quan hệ như bây giờ, thật sự là điều Thẩm Hạ Lan không ngờ tới, nhưng nếu đã như thế rồi, cô chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Thím Trương nghe nói Thẩm Hạ Lan đến, liền vội từ bên trong đi ra.
Khoảng thời gian này không gặp, thím Trương dường như đã già đi rất nhiều.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy dáng vẻ này của bà ta, mỉm cười chào hỏi: “Thím Trương, lâu rồi không gặp, xem ra thím sống không được tốt lắm, vết chân chim ở khóe mắt nhiều lên không ít.”
“Cô im miệng cho tôi!”
Thím Trương thấy dáng vẻ cười như không cười đó của Thẩm Hạ Lan, tức đến suýt nữa bốc khói.
Người phụ nữ này 5 năm trước vẫn là dáng vẻ rụt rè sợ sệt, dáng vẻ lấy Diệp Ân Tuấn làm trời, thế nào 5 năm sau trở lại trở nên đáng ghét như thế?
Không những gương mặt thay đổi rồi, lòng dạ cũng thay đổi rồi.
“Diêm Chấn, cậu dẫn người đến cho tôi, tôi rất vui.”
Thím Trương khẽ mỉm cười với Diêm Chấn, muốn duy trì sự ưu nhã của mình, nhưng lại không làm được, khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, tất cả tu dưỡng của bà ta đều không còn.
Diêm Chấn lại nói với thím Trương: “Người bà cần tôi đã dẫn đến cho bà rồi, vợ con của tôi đâu?”
Thím Trương khựng lại rồi nói: “Cậu sẽ không tưởng rằng vợ con của cậu ở đây chứ? Chúng ta đã có quan hệ hợp tác nhiều năm như vậy, cậu sao không yên tâm về tôi vậy? Cậu chỉ cần thay tôi cản Ân Tuấn, tôi tự nhiên sẽ khiến cả nhà các cậu toàn tụ.”
“Mới đầu bà chỉ nói kêu tôi dẫn Thẩm Hạ Lan đến, nhưng không có nói muốn tôi đối đầu với Diệp Ân Tuấn. Thím Trương, làm người phải giữ chữ tín, huống chi Diệp Ân Tuấn có thân thủ gì bà không biết sao? Bà kêu tôi đối kháng với anh ta, điều này căn bản chính là kêu tôi lấy trứng chọi đá.”
Diêm Chấn tức tối nói.
Tiểu nhân như Thím Trương quả nhiên không đáng tin.
Thím Trương lại cười nói: “Diêm Chấn, cậu còn có lựa chọn sao? Ân Tuấn đã biết cậu phản bội nó, cậu cho rằng nó sẽ tha thứ cho cậu sao? Cậu bây giờ chỉ có thể theo tôi đi vào bóng tối. Cậu nghĩ kỹ lại đi, cậu theo tôi còn có khả năng nhìn thấy vợ con của cậu, nếu như cậu phản kháng tôi, một cuộc điện thoại của tôi có thể khiến vợ con của cậu trở thành cái gì, cậu biết rồi đấy.”
Thẩm Hạ Lan nhìn gương mặt đó của thím Trương, không khỏi mở miệng nói: “Uy hiếp người khác, lấy đứa trẻ làm con tin, cũng chỉ có kẻ ác độc bệnh hoạn như bà mới làm ra được, cũng chẳng trách bà sinh ra hai người con trai, không có một người con trai nào sẽ nuôi bà đến già, người phụ nữ như bà căn bản không xứng có con cháu đầy nhà.”
“Thẩm Hạ Lan, cô im miệng cho tôi!”
Sắc mặt của thím Trương bỗng thay đổi.
“Nếu không phải vì cô, Nam Phương của tôi sẽ không chết, đều là đồ sao chổi cô, đều tại cô!”
Thẩm Hạ Lan có hơi nghi hoặc rồi.
“Tôi căn bản không biết Nam Phương, bà dựa vào đâu mà đổ cái chết của Diệp Nam Phương lên người tôi?”
“Cô không biết con trai út của tôi, nhưng con trai út của tôi quả thật vì cô mà chết. Nếu như không phải cô sống chết cứ phải yêu Ân Tuấn, khiến Sở Anh Lạc đau lòng quá độ rời khỏi Hải Thành, cô ta sao có thể gặp được Nam Phương? Nếu như cô ta không gặp được Nam Phương, Nam Phương sao lại ở bên cô ta? Bị cô ta tính kế, thậm chí cuối cùng chết ở trong tay cô ta, tiện nhân Sở Anh Lạc đó, cô ta căn bản không yêu Nam Phương, cô ta chẳng qua là xem Nam Phương thành cái bóng của Ân Tuấn. Muốn dựa vào cốt nhục của Nam Phương trở về bên cạnh Ân Tuấn, làm vợ của Ân Tuấn. Tất cả mọi chuyện đều là vì cô. Nếu như cô không xuất hiện, cô không cùng Ân Tuấn làm ra chuyện thối tha như thế, Ân Tuấn sẽ không lấy cô. Ân Tuấn nếu như lại lấy Sở Anh Lạc, Nam Phương của tôi cũng sẽ không chết. Cô hại chết con trai của tôi, cô còn muốn sống tự tại sao? Sao có thể chứ?”
Lời của thím Trương quả thật khiến Thẩm Hạ Lan có hơi khóc không ra nước mắt.
“Mọi chuyện xảy ra cùng với Ân Tuấn tôi căn bản chính là bị hãm hại. Người bị hạ thuốc trong bữa tiệc đó không chỉ có Ân Tuấn, còn có tôi!”
“Tôi tự nhiên biết, có điều ai kêu cô muốn tiến gần với Ân Tuấn? Ly rượu đó vốn dĩ không phải chuẩn bị cho cô, là chuẩn bị cho Ân Tuấn và Sở Anh Lạc, là cô phá hỏng mọi thứ, cứ muốn cạn ly với Ân Tuấn, lấy đi ly rượu vốn dĩ thuộc về Sở Anh Lạc, như thế mới là tất cả mọi chuyện của cô và Ân Tuấn!”
Lời của thím Trương khiến Thẩm Hạ Lan trực tiếp ngây ngốc.
Tuy biết 8 năm trước bản thân ở trong bữa tiệc là bị người ta hãm hại, nhưng luôn không tìm được thông tin đáng tin, có người nói là Tống Khinh Dao, mà Tống Khinh Dao cũng thừa nhận rồi, lại không ngờ thím Trương cũng biết chuyện này, có lẽ chuyện này chính là được thím Trương cho phép?
“Là bà? Bà kêu Tống Khinh Dao bỏ thuốc Sở Anh Lạc và Ân Tuấn, từ đó đạt thành chuyện tốt có phải không?”
“Không sai!”
Đối với tất cả chuyện này, thím Trương bây giờ đều nhận.
“Sở Anh Lạc đầu to không não, cô ta thích Ân Tuấn, hơn nữa đối với tôi cũng rất nghe lời, chỉ cần cô ta gả vào nhà họ Diệp thì tôi sẽ có nhiều thêm một trợ thủ. Cho nên tôi lúc đó mới kêu Tống Khinh Dao bỏ thuốc bọn họ, chỉ là không ngờ Ân Tuấn nửa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy mà va phải cô. Nếu không phải vì cô, rất nhiều chuyện của tôi ở nhà họ Diệp đều sẽ được giải quyết một cách hoàn mỹ rồi!”
“Chuyện gì? Lợi dụng con trai của bà đạt được tâm nguyện của mình, đây cũng gọi là chuyện của một người mẹ nên làm sao?”
Câu hỏi vặn ngược của Thẩm Hạ Lan khiến thím Trương có hơi thẹn quá hóa giận.
“Cô hiểu cái gì? Ân oán của tôi và nhà họ Diệp cô căn bản không hiểu cái gì. Thẩm Hạ Lan, dù sao cô sắp chết rồi, tôi cũng không ngại nói cho cô biết sự thật, tránh cho cô chết không minh bạch. Tôi với cho cô biết, trận hỏa hoạn 5 năm trước là tôi kêu Triệu Ninh phóng hỏa. Sở Anh Lạc chỉ là kêu Triệu Ninh giết cô, con cô chết như nào, đó là chủ ý của tôi. Ân Tuấn cái gì cũng không biết. Tôi cũng biết trong bụng của cô có con của nhà họ Diệp, nhưng cô không xứng sinh ra con của nhà họ Diệp, cô không xứng!”
Lời của thím Trương khiến ánh mắt của Thẩm Hạ Lan bỗng trở lạnh.
“Là bà sao?”
“Là tôi! 5 năm trước cô thật sự tưởng tôi đối với cô rất tốt sao? Sao có thể chứ? Đứa con dâu tôi thích nhất là Sở Anh Lạc, cô đã chiếm vị trí của cô ta, cô thật tưởng rằng tôi sẽ đối tốt với cô sao? Cô lúc đó quả thật đủ ngu ngốc, tôi chỉ cần đối với cô hơi tốt một chút thì cô đã rất biết ơn tôi. Cô không phải luôn không hiểu tại sao cô và Ân Tuấn kết hôn 3 năm đều không có con sao? Đó là vì tôi bỏ thuốc tránh thai vào trong canh bình thường cô hay uống. Ngay từ đâu thì tôi không định để cô sinh con cho Ân Tuấn!”
Thím Trương nói xong thì cười ha hả.
Thẩm Hạ Lan bây giờ tức giận đến mức cả người run rẩy.
“Bà quả thật là lòng dạ rắn rết. Tôi và bà không thù không oán, bà tại sao muốn đối với tôi như thế? Vì tôi không phải cô con dâu lý tưởng của bà sao? Nhưng tôi cũng là bị người ta hãm hại!”
“Ai kêu cô yêu con trai của tôi? Con trai của tôi cao cao tại thượng như thế, là người thừa kế của nhà họ Diệp, cô tính là thứ gì chứ? Nhà họ Thẩm các cô tính là cái gì? Con gái của gia đình tầm thường, còn vọng tưởng bay lên cành cao làm phượng hoàng, làm con dâu của tôi? Cô cũng xứng sao! Tôi vốn bỏ lượng thuốc tránh thai rất lớn cho cô, cô chỉ uống 3-5 năm, cả đời này đều không thể có con được nữa, đến lúc đó khi Sở Anh Lạc trở lại, đứa trẻ trong bụng cô ta mới là người thừa kế duy nhất của nhà họ Diệp, nhưng ai ngờ, cô vậy mà mang thai rồi! Mạng của cô thật lớn! Tôi đã bỏ nhiều thuốc tránh thai như thế, cô vậy mà còn mang thai được! Là ông trời cũng đối đầu với tôi, vậy thì không oán được khi tôi hạ độc thủ với cô rồi!”
Thím Trương bây giờ không hề kiêng kỵ nói ra tất cả mọi chuyện trước đây.
Thẩm Hạ Lan lúc này mới nghĩ một lần mình vì bị cảm, khẩu vị không tốt, thím Trương đưa canh tới cô không có uống, nhưng vì sợ thím Trương đau lòng, cô đã đổ canh vào trong nhà vệ sinh, liên tiếp hơn một tuần đều như thế, lại không ngờ ngược lại khiến mình mang thai.
Khoảng thời gian đó khả năng là kỳ rụng trứng của cô, mà khoảng thời gian đó Diệp Ân Tuấn như bị điên cảm thấy hứng thú với cơ thể của cô, điều này mới khiến cô có con.
Hiện nay nghĩ lại, tất cả chuyện này là may mắn, nhưng lại không dễ dàng như thế.
Thẩm Hạ Lan nhìn người phụ nữ già trước mắt, căn bản không thể ngờ bà ta độc ác như thế.
“Mặc kệ nói thế nào, đứa bé trong bụng của tôi cũng là cháu ruột của bà, bà sao có thể…”
“Cháu ruột? Tôi thừa nhận sao? Ai thừa nhận thân phận của tôi? Tôi và ba Ân Tuấn có hai đứa con trai, nhưng ba Ân Tuấn cho tôi danh phận sao? Thậm chí tôi sinh con xong thì muốn đuổi tôi đi. Tôi đối với bọn họ mà nói chỉ là một công cụ sinh con! Tôi vất vả mang thai 10 tháng ai cho tôi một lời an ủi?”
“Đó là sự lựa chọn của chính bà! Là tự bà lựa chọn mang thai! Là tự bà cầm tiền của nhà họ Diệp, đáp ứng làm vụ buôn bán này, nhưng bà cuối cùng vẫn nuối lời, thậm chí hại chết ba, nếu như không phải mẹ phát giác sớm, đi ra nước ngoài, bây giờ khả năng mẹ cũng bị bà hạ độc thủ rồi? Thím Trương, người phụ nữ như bà căn bản không hiểu cái gì là yêu, bà biết rõ tình cảm của ba mẹ sâu đậm, bọn họ không thể chia lìa, cũng không thể không như thế, bà tại sao còn muốn làm như thế?”
Thẩm Hạ Lan sớm đã biết tất cả mọi chuyện, hiện nay nghe thấy lời nói vô sỉ mặt dày này của thím Trương, cô bỗng cảm thấy rất ghê tởm.
Thím Trương không ngờ Thẩm Hạ Lan cái gì cũng biết, cả người khựng lại, lúc này mới cười nói: “Xem ra cô từng gặp bà cụ Diệp rồi, bà ta nói hết cho cô rồi phải không? Cũng phải, nếu như không nói, sao giao Ám Dạ cho cô chứ. Thẩm Hạ Lan, tôi cho cô một quyền lựa chọn, chỉ cần cô giao chiếc nhẫn của Ám Dạ cho tôi, tôi thả cho Thẩm Nghê Nghê một con đường sống, nếu không tôi khiến mẹ con cô cả đời này đều không thể nhìn thấy mặt nhau, cô có tin hay không?”
Thẩm Hạ Lan tức đến toàn thân run rẩy.
“Dùng mạng của cháu gái của bà đến uy hiếp tôi, bà còn là con người không!”
“Đừng nói mấy lời vô dụng đó, mau đưa chiếc nhẫn cho tôi!”
Đây mới là mục đích chủ yếu của thím Trương.
Bà ta chính là vì chiếc nhẫn trong tay Thẩm Hạ Lan.
Nhưng bà muốn chiến nhẫn này là vì ai chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!