Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan giờ vẫn chưa rời nước T, mà ở bên ngoài còn có người điều tra của Phương Chính, bọn họ cảm thấy chỗ tốt nhất chính là nhà họ Lăng.
Cho nên Diệp Ân Tuấn dẫn Thẩm Hạ Lan đi thẳng tới nhà họ Lăng. Đây là địa chỉ mà Hoắc Chấn Hiên nói cho anh trước khi đi, nói cách khác, Hoắc Chấn Hiên tới nước T cũng là nhờ Lăng Thiên Vũ che dấu hành tung cho.
Phương Chính có nghĩ nát óc cũng không ngờ nhà họ Lăng mà ông ta dốc lòng nịnh bợ lại trở thành đại bản doanh của Diệp Ân Tuấn và Hoắc Chấn Hiên.
Lăng Thiên Vũ không cần hỏi cũng biết bọn họ ở nơi nào, xe vừa chạy ra khỏi cung điện là về thẳng điền trang của nhà họ Lăng.
Mặc dù nhà họ Lăng ở nước T sa sút, nhưng gia nghiệp tổ tiên để lại vẫn có gốc gác. Mấy trăm mét vuông sơn trang ở vùng này là tài sản mấy trăm năm mà tổ tiên để lại cho nhà họ Lăng. Phòng nhiều, vệ sĩ nhiều, phòng nghiên cứu của Lăng Thiên Vũ cũng đặt ở đây, cho nên anh ta đường hoàng quay về đương nhiên sẽ không tạo nên nghỉ ngờ.
Lăng Duy vào sơn trang là bỏ mặt nạ ra.
Dáng dấp anh ta cực kỳ nam tính, gương mặt góc cạnh rõ ràng, cũng là một trai đẹp.
“Cậu chủ, tôi dặn người dưới để họ chuẩn bị phòng.”
HỒ?”
Lăng Thiên Vũ gật đầu, đích thân bế Thanh Loan vào phòng của mình rồi để cho Thúy ở lại chăm sóc. Lúc này mới đưa Lam Dũng và Diệp Hồng tới gặp Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan đánh một cái vào ngực Lam Dũng.
Lâu vậy không gặp, Lam Dũng đen đi, gầy đi, nhưng lại có tinh thần, ánh mắt lấp lánh khôi phục lại dáng vẻ ngày trước.
Thậm chí còn càng phấn chấn hơn, điểm này coi như an ủi được Thẩm Hạ Lan.
Chỉ là quả đấm của cô còn chưa đập tới người Lam Dũng, đã bị một nắm đấm khác chặn lại.
“Không được đánh anh ấy!”
Diệp Hồng cau mày, nhìn Thẩm Hạ Lan cực kỳ có địch ý.
Cô bé đương nhiên biết Thẩm Hạ Lan, nhưng chỉ cần có người không tốt với Lam Dũng, cô bé sẽ chủ động bảo vệ Lam Dũng.
Thẩm Hạ Lan lại hơi sững sờ, nhìn kỹ mới phát hiện người trước mặt là Diệp Hồng?