Quân nhân của Diệp Ân Tuấn đều có tín ngưỡng của mình, vì tín ngưỡng đó, vì quốc gia và vì nhân dân mà không màng mọi thứ, không tiếc xương máu, sẵn sàng hi sinh nơi chiến trường như trước kia. Bên Phương Chính tuy cũng đang dùng quân đội sử dụng khoa học kĩ thuật chất lượng cao được cải tiến, nhưng vì người của ông ta không có tín ngưỡng nên giống như một đĩa cắt rời, tập chung lại một chỗ cũng chỉ vì uy quyền của Phương Chính, chứ không phải thật lòng công nhận quốc chủ này, quốc gia này.
Nên Phương Chính đã định sẵn là sẽ thất bại. Lần đầu tiên Phương Thiên cảm thấy quyết định của mình là chính xác. Đứng ở bên Diệp Ân Tuấn mới là lựa chọn sáng suốt nhất, tiếc là nửa đời trước của bà lại không nhìn thấu mọi chuyện, giờ đây chỉ có thể kết thúc trong sự cô đơn.
Thẩm Hạ Lan đương nhiên không biết chuyện phía bên này, vừa ra ngoài chưa bao xa, Phương Thiên đã thấp giọng nói: “Ân Tuấn, để mẹ đi theo Hạ Lan đi, phía bên đó mẹ quen thuộc, năng lực của Hạ Lan tuy không tệ nhưng khó tránh việc bị tính kế, Vu Phong không phải người bình thường, tâm tư của cậu ta rất sâu, mẹ qua đó có thể giúp đỡ cho Hạ Lan”
Lời của Phương Thiến khiến Diệp Ân Tuấn ngơ ra. Anh lo lắng cho Thẩm Hạ Lan, không yên tâm về Thẩm Hạ Lan, nhưng cũng có chút không yên tâm về Phương Thiên, điều này Phương Thiến biết rõ.
“Mẹ biết con không yên tâm về mẹ, nhưng mong con cho mẹ một cơ hội cuối được không? Mẹ đảm bảo tuyệt đối sẽ không tổn thương Thẩm Hạ Lan, hơn nữa sẽ dốc hết sức để bảo vệ con bé. Dù sao con bé là vợ con, là mẹ của con con, mẹ đã có lỗi với ba con, có lỗi với nhà họ Diệp rồi, trước khi chết mẹ tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với con nữa”
Phương Thiên nói vô cùng thành khẩn. Diệp Ân Tuấn nhíu mày, nhưng vẫn cho Phương Thiên cơ hội. Có lẽ Diệp Ân Tuấn đã nhìn ra được sự hối hận trong mắt Phương Thiển. Sau khi Diệp Ân Tuấn gật đầu đồng ý, Phương Thiến nhanh chóng đuổi theo Thẩm Hạ Lan. Lúc Thẩm Hạ Lan cảm nhận được có người phía sau mình thì có chút phòng bị nhưng khi nhìn thấy Phương Thiên, cô ngơ ra.
“Sao mẹ lại đến đây?”
“Mẹ đến giúp con”
Phương Thiên chỉ nói bốn chữ ngắn ngủi nhưng Thẩm Hạ Lan đã hiểu, là do Diệp Ân Tuấn không yên tâm.
Cũng phải, phía bên đó dù sao cũng là địa bàn của Phương Chính, có lẽ đưa Phương Chính đi cũng không có gì là không thể. Hai người nhanh chóng đến ngôi nhà nhỏ.
Vì Mặc Vân Thanh bỏ đi mà nơi này cũng bỏ hoang, nhưng có thể nhìn ra được, vì sự ra đi của Mặc Vân Thanh mà Phương Chính đã nổi giận đùng đùng ở đây, đồ đạc trong nhà gần như bị đập vỡ hết.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng nhìn xung quanh, xung quanh có hai, ba khu đất cao có thể dùng làm địa điểm bắn tỉa, nhưng lại rất lộ liễu, gần như sẽ bị nhắm trúng ngay lập tức.
Vấn đề mà cô phát hiện ra, đương nhiên Phương Thiên cũng phát hiện ra. “Mẹ đi qua bên đó, con xuống dưới tìm một nơi kín đáo mà nấp đi, chúng ta phối hợp trên dưới, cho dù Vu Phong có tinh vi đến mức nào cũng chưa chắc có thể đoán được.”
Phương Thiên chỉ vào điểm bắn tỉa dễ bại lộ nói.
Thẩm Hạ Lan lại lắc đầu.
“Không, để con qua đó cho, tuy dễ bị lộ những quả thực lại là điểm ngắm tỉa tốt nhất, chỉ cần Vu Phong vào đây, con có thể xử lí anh ta ngay lập tức”
Thẩm Hạ Lan biết, điểm bắn tỉa buộc phải ở trên cao mới có tác dụng, tuy những nơi khác cũng có thể ẩn nấp, nhưng hiệu quả chưa chắc đã tốt, tuy trên cao dễ bại lộ nhưng nếu như có thể nhắm chuẩn thời cơ thì vẫn có thể thành công.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!