Cô không quay lại cung điện, mà là trực tiếp gọi điện cho Lăng Thiên Vũ. Đáng tiếc Lăng Thiên Vũ không biết chuyện gì đang xảy ra nên mãi chẳng nghe máy.
Thẩm Hạ Lan sốt ruột, đành phải gọi điện cho Hoắc Chấn Hiên.
Hoắc Chấn Hiên vốn định đưa người đi, nhưng lúc này nghe Thẩm Hạ Lan gọi điện thoại thì không thể không dừng lại.
"Thiên Vũ đâu?"
Người đầu tiên mà anh ta bất giác nhắc đến là Lăng Thiên Vũ.
Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc, sau đó nói: "Không có ai bắt máy cả."
"Không tiện nghe điện thoại, vậy đi, cháu hãy gửi định vị cho chú, chú lập tức cử một đội đến tìm cháu.”
Hoắc Chấn Hiên không thể mặc kệ Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn nhưng nhiệm vụ của chính mình cũng rất quan trọng, nếu để lộ ra ngoài, đừng nói bản thân mà ngay cả những người phụ nữ trong tay cũng chưa chắc đưa được về nước, nhưng đây là chuyện lớn, đây là nhiệm vụ của Hoắc Chấn Hiên, anh ta không thể chậm trễ nên chỉ có thể giao cho Thẩm Hạ Lan một đội để cô tự mình giải quyết.
"Hạ Lan, chú không đến đó được, chú đã liên lạc với quân đội, một tiếng nữa chú phải đến địa điểm đã định. Cháu mang theo người của chú đợi một chút, chú đưa những người phụ nữ này lên máy bay rồi sẽ quay lại tìm cháu."
Lời nói của Hoắc Chấn Hiên đã khiến Thẩm Hạ Lan hiểu được tình cảnh của anh, nghĩ đến tầm quan trọng của những người phụ nữ đó, Thẩm Hạ Lan nói nhỏ: "Chú ba không cần phải quay lại đâu, chú hãy đi với họ đi, để lại người của chú là được rồi.”
"Không được, một mình cháu sao cứu được cậu ta chứ, đợi chú đến.”
Những lời nói của Hoắc Chấn Hiên khiến Phương Thiến lo lắng.
"Ân Tuấn gặp chuyện không may?"
"Không liên quan tới cô."
Hoắc Chấn Hiên không thích Phương Thiến, ở đâu mà chả vậy, chẳng có ai thích gián điệp hết.
Phương Thiến không quan tâm đến thái độ của Hoắc Chấn Hiên đối với mình mà quỳ xuống cầu xin: "Cậu ba Hoắc, tôi biết cậu ghét tôi, người của đất nước các cậu ghét tôi nhưng hiện tại Ân Tuấn đã xảy ra chuyện, tôi là người nước T, tôi quen thuộc đường đi nước bước nơi này, cậu hãy để tôi đi, tôi có thể cứu được Ân Tuấn về."
"Chứ không phải bà muốn chạy trốn sao?"
Tuy rằng Hoắc Chấn Hiên cảm thấy đây là một chuyện không có khả năng nhưng anh ta vẫn hỏi như thế.
Phương Thiến lắc đầu nói: "Trời đất bao la, tôi có thể chạy đi đâu được chứ? Quê hương của mình đã không dung dưỡng được mình thì cho dù có chạy đến chân trời góc biển đi nữa tôi cũng chỉ là một người không có gốc gác mà thôi. Dù sao, Ân Tuấn cũng là do tôi một tay nuôi lớn đích, làm sao tôi có thể không quan tâm khi nó xảy ra chuyện chứ? Huống hồ nơi này nguy cơ tứ phía, các người không hiểu nơi này, hãy để tôi đi, tôi cam đoan sẽ quay về nước cùng với Ân Tuấn?”
"Bà lấy gì cam đoan?"
"Hạ Lan đã cho tôi uống thuốc độc, nếu không có thuốc giải, tôi sẽ chết, vì vậy tôi sẽ không chạy trốn, và tôi sẽ không làm chuyện gì có lỗi với các người, như vậy mà các người vẫn còn không yên tâm sao?"