Diệp Ân Tuấn nhận thấy sự thay đổi của Thẩm Hạ Lan nên hỏi.
Thẩm Hạ Lan nói nhỏ: “Người này chính là bác sĩ chữa bệnh cho Trương Vũ.”
Khi hai người nói chuyện thì người đàn ông đã tới cửa phòng bếp, anh ta lấy điện thoại ra, xác định vị trí lần nữa rồi trầm giọng gọi: “Thất phu nhân, tôi đến rồi, bà ra đi.”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy người đàn ông gọi Tiêu Nguyệt là thất phu nhân thì cũng không biết liệu anh ta có phải người của Tiêu Nguyệt không, nhưng lẽ nào anh ta chính là Lăng Thiên Vũ?
Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan định định đi ra ngoài, nhưng bị Diệp Ân Tuấn ngăn lại.
Diệp Ân Tuấn bước ra ngoài trước.
“Lăng Thiên Vũ?”
Diệp Ân Tuấn lên tiếng trước tiên.
Mặc dù không biết vì sao ở đây không có đội tuần tra và bảo vệ, nhưng đúng là anh có thể tranh thủ thời gian xác nhận thân phận của đối phương.
Người đàn ông liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, sau đó hơi nhếch môi.
“Thiếu tướng Diệp, khuôn mặt này của anh đúng là khiến tôi hơi khó nhận ra đấy.”
Vừa lên tiếng đã gọi quân hàm của Diệp Ân Tuấn, nếu không phải người của quân đội thì anh không tin.
“Mười năm sinh tử mờ mịt.”
Diệp Ân Tuấn đọc ra mật hiệu quân đội.
Người đàn ông trả lời ngay lập tức.
“Tướng sĩ về nhà, đường còn xa.”
Cuối cùng Diệp Ân Tuấn cũng yên tâm.
“Nghe đồn Lăng Thiên Vũ đã bị biến dạng khuôn mặt, lúc nào cũng đeo mặt nạ bạc, hơn nữa tính cách thu mình, không thích nói chuyện, xem ra đều do anh nguỵ tạo?”
Sau khi xác định thân phận của Lăng Thiên Vũ, biết anh ta là người của quân đội nước mình, hòn đá lớn trong lòng Diệp Ân Tuấn cuối cùng cũng rơi xuống.
Lăng Thiên Vũ cười đáp: “Cũng không hẳn là nguỵ tạo, đúng là có một người tên Lăng Thiên Vũ ở nước T, mà thân phận hiện tại của tôi là Lăng Duy trợ lý của Lăng Thiên Vũ.”
“Vậy rốt cuộc anh là Lăng Thiên Vũ hay là Lăng Duy?”
Diệp Ân Tuấn buồn cười nhìn anh ta, không biết vì sao dù là lần đầu gặp mặt nhưng anh lại thấy Lăng Thiên Vũ rất dễ chịu và tốt bụng. Có lẽ đây là cảm giác mà bác sĩ mang lại cho mọi người.
Lăng Thiên Vũ nhún vai thờ ơ: “Thế nào cũng được, tên cũng chỉ là danh hiệu thôi.”
“Vậy nói cho tôi biết biệt hiệu của anh đi.”
Lăng Thiên Vũ lập tức đứng thẳng, chào Diệp Ân Tuấn đúng chuẩn quân đội: “Thiếu tá Lăng Thiên Vũ của chiến khu Đông Nam, biệt hiệu Đông Quý báo cáo với thiếu tướng Diệp!”
Hai mắt Thẩm Hạ Lan chợt ươn ướt.
Ở nơi đất khách quê người được nghe thấy giọng nói của quân nhân nước mình, nhìn thấy tư thế quân đội nước mình, lúc này trong lòng cô rất kích động, cũng thấy rất thân thiết.