Nếu Phương Chính muốn lợi dụng các quốc gia khác để đối phó với nước họ thì chuyện này sẽ là một vấn đề lớn.
Bây giờ e rằng quốc chủ nước ta cũng đã biết điều gì rồi nên mới bảo Hoắc Chấn Hiên đến đây bí mật tìm người và đưa họ đi. Bây giờ các cô gái này đã ở ngay trước mắt, Diệp Ân Tuấn là quân nhân đương nhiên có trách nhiệm giúp đỡ.
Nghĩ đến đây, anh lạnh lùng nhìn Phương Thiến, nói từng chữ: “Tôi có thể tin bà không? Đã đến lúc này rồi, bà nói cho tôi biết đi, Diệp Ân Tuấn tôi có thể tin Phương Thiến bà không?”
Đây là một cơ hội mà Diệp Ân Tuấn dành cho Phương Thiến.
Nếu bà ta có thể hỗ trợ anh hoàn thành nhiệm vụ lần này, đưa các cô gái bình an ra ngoài thì đương nhiên anh sẽ để bà ta lấy công chuộc tội mà xin Mặc Trì.
Cho dù những năm tháng sau này chỉ có thể sống sau song sắt, nhưng dù sao vẫn có thể giữ được mạng sống cho bà ta.
Chỉ là không biết Phương Thiến có muốn cơ hội này hay không.
Phương Thiến đương nhiên hiểu ý Diệp Ân Tuấn, bà ta không khỏi có chút kinh ngạc và vui mừng.
Khi có thể sống thì ai muốn chết chứ?
Cho dù sau này không được tự do, nhưng cũng phải trả giá cho những việc làm sai trái của mình trong quá khứ chứ, không phải sao? Nếu không cần trả giá bằng cái chết, đương nhiên bà ta vẫn muốn lựa chọn được sống.
“Tôi lấy tính mạng mình ra thề tôi sẽ không bán đứng hai người, không phản bội hai người.”
“Thề thì có tác dụng gì? Thứ không đáng tin nhất trên đời chính là lời thề. Tôi nghĩ bà cũng từng thề non hẹn biển với ba chồng tôi rằng sẽ mãi mãi bảo vệ nhà họ Diệp đúng không?”
Thẩm Hạ Lan lạnh lùng ngắt lời Phương Thiến.
Diệp Ân Tuấn muốn cho bà ta cơ hội, cô là vợ cũng không thể nói không cho, nhưng cứ vậy tin tưởng giao người quan trọng, thậm chí là tính mạng của mình và Diệp Ân Tuấn cho Phương Thiến, Thẩm Hạ Lan không dám mạo hiểm.
Phương Thiến nhìn Thẩm Hạ Lan là biết cô nghĩ gì, nếu muốn thì cô còn có thể nói lời khó nghe hơn nữa.
“Vậy tôi phải làm sao thì cô mới tin?”
“Uống thuốc độc này đi thì tôi tin. Tôi nói với bà trước luôn, thuốc độc này tôi không có thuốc giải, nhưng nếu bà không lừa tôi với Ân Tuấn thì đương nhiên tôi sẽ tìm người mang thuốc giải đến cho bà. Nhưng nếu bà lừa tôi và Ân Tuấn thì bà cứ chờ đợi cái chết đi.”
Thuốc độc này là do vị bác sĩ trẻ điều trị cho Trương Vũ đã đưa cho cô trước lúc đi, lúc đó anh ta nói ở trong cung phải hết sức cẩn thận, nếu gặp người có thể lợi dụng nhưng lại không tin tưởng hoàn toàn thì cho người đó uống một viên, sau khi xong việc anh ta sẽ đưa cô thuốc giải.
Lúc đó Thẩm Hạ Lan còn thấy bác sĩ này rất thú vị, nhưng nghĩ lại giữ vật này bên mình dù sao cũng có thể phòng thân nên đã nhận lấy, không ngờ bây giờ thật sự có tác dụng.
Thấy Thẩm Hạ Lan lấy thuốc độc ra, Diệp Ân Tuấn cũng hơi sững sờ, nhưng anh không nói gì.
Với anh mà nói, Thẩm Hạ Lan nói gì là thế đó, còn Phương Thiến không quan trọng bằng vợ anh, huống hồ trước đây bà ta đã từng làm chuyện rất quá đáng với cô, cô đòi chút tiền lãi cũng là điều nên làm.