Đến giờ phút này rồi, không có gì mà bà ta không thể thừa nhận.
“Ban đầu thứ mà quốc chủ muốn là bản thiết kế gen của Diệp Tri Thu, sau này mới có bản thiết kế quân sự của con. Tuy nhà họ Diệp không đông con nhưng ai cũng là người tài giỏi, mục tiêu ban đầu của Phương Chính là nhà họ Diệp.”
Mắt Diệp Ân Tuấn trầm xuống một chút.
“Chuyện Nam Phương đánh nhau với người khác năm đó là do bà một tay sắp đặt phải không?”
Chuyện này vẫn luôn là cái gai trong lòng Diệp Ân Tuấn.
Anh luôn cảm thấy Diệp Nam Phương không phải người sẽ đánh nhau với người khác, cho dù tuổi trẻ bồng bột, anh cũng tin tưởng em trai mình có chừng mực. Bây giờ mối nghi ngờ đã chôn chặt trong lòng nhiều năm, đương nhiên anh muốn nhân cơ hội này hỏi cho rõ.
Nhắc đến Diệp Nam Phương, khuôn mặt Phương Thiến hơi buồn bã.
“Đứa trẻ Nam Phương vẫn luôn rất có hiếu, cũng rất hiểu chuyện, chuyện nó đánh nhau với người ta năm đó không phải do tôi sắp đặt, sau khi xảy ra chuyện, Phương Chính lại yêu cầu tôi phải bí mật lan rộng tầm ảnh hưởng của chuyện này. Tôi cứ nghĩ huỷ hoại danh tiếng của Nam Phương thôi là được, nhưng không ngờ Phương Nghị lại phái người ám sát đứa trẻ đang bị thương đó, vì vậy mọi chuyện đều đổ hết cho Nam Phương. Dưới tình huống này, ý của bọn họ đã quá rõ ràng, nghĩa là muốn Nam Phương chết. Nhà họ Diệp chỉ có hai đứa con, tuy Nam Phương không giỏi bằng con nhưng thêm một đứa thì thêm một biến số. Năm đó họ coi trọng tài cầm quân của con, cảm thấy giữ một mình con là đủ rồi nên mới bày ra chuyện đó. Tôi cũng không đành lòng, âm thầm cho người thông báo cho con đưa Nam Phương đi trước, cứ nghĩ như vậy có thể giữ được mạng của thằng bé, nhưng không ngờ nó vẫn chết ở bên đó.”
Những lời này của Phương Thiến khiến Diệp Ân Tuấn nhanh chóng nhớ lại bức thư nặc danh nhắc nhở anh năm đó, cũng chính vì bức thư ấy nên anh mới vội vã đưa Nam Phương đi.
Lúc đó anh tìm mãi không ra người đó là ai, hoá ra là Phương Thiến.
Thực ra bà ta cũng có tình cảm với hai anh em họ phải không?
Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình hơi nực cười.
Gián điệp thù địch của quốc gia mà anh còn tìm cớ cho bà ta để tự an ủi mình.
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn trở nên lạnh lùng, anh nói với Thẩm Hạ Lan: “Liên lạc với chú ba xem chú ấy đang ở đâu.”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan thận trọng mở máy, còn Diệp Ân Tuấn thì bật máy tính ảo lên bắt đầu gây nhiễu tín hiệu.
Điện thoại của Hoắc Chấn Hiên đến đây là tín hiệu quân sự, đương nhiên cũng không còn là số ban đầu, Diệp Ân Tuấn nói số điện thoại cho Thẩm Hạ Lan để cô gọi, bên kia nhanh chóng có người nghe máy.
“Ai vậy?”
“Chú ba, là cháu đây.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!