Lúc Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa, thì Diệp Ân Tuấn đã xử lý xong vết thương, anh băng bó vết thương của cô lại bằng băng gạc, nhưng nhận ra cô đã đau đến mức ngất đi, đến khi hôn mê, cô vẫn ngồi thẳng người trước mặt anh, nhưng vết máu chảy ra từ khóe môi lại làm mắt anh đau nhói.
Người phụ nữ ngốc nghếch này!
Đáy lòng Diệp Ân Tuấn thầm mắng, nhưng vành mắt lại đỏ lên.
Anh ôm Thẩm Hạ Lan vào lòng, dịu dàng nói: “Được rồi Hạ Lan, kết thúc rồi.”
Không biết Thẩm Hạ Lan đã nghe thấy hay như thế nào, mà cuối cùng cả người cô cũng mềm nhũn, rồi tựa vào ngực Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn ôm chặt cô, rồi ngửi mùi hương trên tóc cô, nhưng đáy mắt lại hiện lên tia tàn nhẫn.
Dám làm Hạ Lan của anh bị thương, anh nhất định phải chôn vùi căn phòng này của Phương Viên, kể cả Phương Viên anh cũng không bỏ qua.
Diệp Ân Tuấn nghe thấy người bên ngoài lục soát một lượt nhưng không tìm thấy gì nên rời đi, anh nhẹ nhàng đặt Thẩm Hạ Lan qua một bên, rồi một mình ra khỏi mật thất, bỗng kéo rèm cửa sổ, ngăn cản tia hồng ngoài ở bên ngoài.
Anh mặc kệ tia hồng ngoại này chừng nào quét qua, miễn sao có rèm cửa sổ thì chẳng ai biết ang đang làm gì ở bên trong.
Diệp Ân Tuấn lục soát kỹ lưỡng, rồi tiếp tục xâm nhập vào máy tính của Phương Viên, sau khi sao chép mấy tài liệu và tệp tin quan trọng, thì quay lại mật thất lần nữa.
Thẩm Hạ Lan đã tỉnh lại, thấy Diệp Ân Tuấn đi vào từ bên ngoài, thì hơi yếu ớt hỏi: “Anh đi đâu thế?”
“Anh đi lấy chút tin tức hữu ích, chúng ta vào trong xem thử rốt cuộc mật thất này có tác dụng gì đi. Em vẫn ổn chứ? Có cần nghỉ ngơi một lát không?”
Cho dù bọn họ đã bị bại lộ, thì giờ mật thất này đã trở thành nơi ẩn náu của bọn họ, sẽ không dễ dàng bị người khác phát hiện.
Mặc dù Thẩm Hạ Lan còn hơi yếu ớt, nhưng cũng biết nếu nán lại đây quá lâu, sẽ càng bất lợi cho bọn họ.
“Em không sao, chỉ là vết thương có hơi đau, nhưng vẫn chịu đựng được.”
Đáy mắt Diệp Ân Tuấn thoáng qua tia đau lòng.
“Em leo lên đi, để anh cõng em đi.”
Trong mật thất là một hành lang rất rộng, không biết thông tới đâu.
Thẩm Hạ Lan vốn định kiên trì, nhưng thấy bộ dạng không thể thương lượng của Diệp Ân Tuấn, thì không làm kiêu nữa, mà dứt khoát trèo lên lưng anh.
Thẩm Hạ Lan lại được anh cõng đi lần nữa, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
“E rằng tấm lưng này của anh chỉ có thể bị em chiếm giữ làm của riêng.”
Thẩm Hạ Lan trêu chọc.
“Được.”
Diệp Ân Tuấn trả lời rất dứt khoát.
Thẩm Hạ Lan khẽ cười, cảm thấy vết thương trên cánh tay đã không còn đau nữa.
“Anh nói thử xem, rốt cuộc Phương Viên xây mật thất và hành lang dài như vậy để làm gì?”
“Anh không biết.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!