“Ai?”
Giọng Thanh Loan lạnh lùng và tức giận.
Thuý nhanh chóng bước vào.
“Công chúa, người của quốc chủ đến rồi.”
Thuý thận trọng liếc nhìn, phát hiện trên bàn có hai chiếc ly thì đột nhiên không còn quan tâm đến lễ nghĩa nữa, bước tới giấu một ly vào ống tay áo.
Thanh Loan thấy vậy thì không khỏi ngợi khen, nhưng đáy mắt lại lướt qua một tia nghi hoặc.
Phương Chính chưa bao giờ đến chỗ cô ta, cũng chẳng quan tâm cô ta bao giờ, sao lại đột nhiên đến đây làm gì?
Lẽ nào ông ta đã phát hiện ra điều gì?
Thanh Loan vô thức nhìn về phòng Thẩm Hạ Lan đang trốn, bất giác bảo: “Tôi ra ngoài xem thế nào, không có sự cho phép của tôi, không ai được phép vào phòng.”
Thuý đã đoán được gì đó nhưng vẫn gật đầu.
Thanh Loan hơi lo lắng, nhưng tình hình hiện tại không cho phép cô ta ở lại đây, nếu Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện ở chỗ cô ta, Diệp Ân Tuấn sẽ nghĩ rằng cô ta cố tình làm vậy.
Đáng ghét!
Quả nhiên người phụ nữ này là khắc tinh của cô ta.
“Tôi nói lại lần nữa, bất cứ ai cũng không được vào, nếu không giết không tha!”
Vẻ nghiêm túc của Thanh Loan khiến Thuý nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng hỏi: “Nếu người của quốc chủ nhất quyết xông vào thì sao ạ?”
“Tôi nói rồi, giết không tha!”
Trong mắt Thanh Loan loé lên tia sát ý.
Thuý giật mình.
Công chúa định vạch mặt với quốc chủ sao?
Vì một người đàn ông, có đáng không?
Thuý không biết, nhưng cảm thấy Thanh Loan bây giờ cực kỳ điên cuồng, cũng cực kỳ đáng sợ.
“Thuý, cô nghĩ cho kỹ đi theo tôi hay theo quốc chủ. Nếu bây giờ cô hối hận thì tôi có thể để cô đi.”
Điều Thanh Loan nhìn thấy nhiều nhất trong những năm qua chính là lòng người, vì vậy sự thay đổi trong ánh mắt của Thuý vừa nãy cũng không thoát khỏi mắt cô ta.
Thuý sững sờ một lúc, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Cô ta lập tức quỳ xuống.
“Công chúa, Thuý sống là người của công chúa, chết là ma của công chúa.”
“Nếu vậy thì lệnh cho người chuyển Trương Vũ xuống tầng hầm, ngoài ra thế thân mà tôi bảo cô chuẩn bị lúc trước có thể dùng được rồi.”