“Đừng căng thẳng, ngoài là con gái nhà quyền quý ra thì tôi cũng là chủ mẫu của Ám Dạ nữa, chắc không phải đường chủ Thanh Loan không biết điều này đấy chứ?”
“Tôi luôn cho rằng đó là vì anh Diệp.”
Thanh Loan không hề che giấu sự khinh bỉ và khó chịu của mình.
Thẩm Hạ Lan cũng không để tâm, với cô mà nói, một người phụ nữ thèm muốn chồng cô nhiều năm bỗng hiểu ra, từ bỏ chấp niệm với chồng cô, đây là một chuyện rất đáng để chúc mừng.
Chỉ cần không cướp đàn ông với cô thì cô không muốn có thêm một kẻ địch.
“Câu này của cô giống như tôi là một đứa bất tài vậy.”
“Rất vui khi cô hiểu rõ bản thân như vậy.”
Thanh Loan cũng nhận ra Thẩm Hạ Lan không đến tìm cô ta để cãi nhau, nhưng cơn tức trong lòng cô ta không trút ra được.
Dựa vào đâu mà người phụ nữ này có được tình yêu của Diệp Ân Tuấn?
Cô ta hiểu ra không theo đuổi nữa là một chuyện, nhưng không đến lượt Thẩm Hạ Lan đến xem trò cười.
“Thẩm Hạ Lan, đứng lên, đánh với tôi một trận.”
“Dựa vào đâu? Tôi là vợ Diệp Ân Tuấn, chị dâu của cô. Cô ra tay với tôi, không sợ Diệp Ân Tuấn biết sẽ phạt cô à?”
Thẩm Hạ Lan ác ý nói, nhưng lại khiến Thanh Loan tức run người.
“Tôi hối hận rồi, không cần đợi đến ngày mai mới ra tay, giờ tôi muốn giết cô luôn. Cho dù từ đây về sau anh Diệp hận tôi thì tôi cũng phải trút cơn tức này.”
Thanh Loan nói xong rồi lao về phía Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan biết cô ta chỉ không cam tâm, sau khi tránh được nguy hiểm, cô cũng muốn biết kỹ năng của mình trong thời gian này có thụt lùi hay không.
Vì sức khỏe khiến cô xao nhãng đã lâu, mặc dù luôn có Diệp Ân Tuấn ở bên nhưng Thẩm Hạ Lan biết, ở nước T này, nhờ vả người khác chi bằng dựa vào chính mình. Huống hồ cô cũng không muốn níu chân Diệp Ân Tuấn, đợi ngày mai Mặc Vân Thanh đi rồi họ mới bắt đầu đối mặt với nguy hiểm thật sự.
Vừa khéo bây giờ Thanh Loan là một viên đá mài.
Nghĩ vậy, Thẩm Hạ Lan đặt ly rượu xuống, đánh với Thanh Loan.
Thanh Loan hoàn toàn không ngờ kỹ năng của Thẩm Hạ Lan lại đáng gờm như vậy, quan trọng nhất là nhìn thế nào cũng thấy kỹ năng này giống với kỹ năng của Diệp Ân Tuấn.
Cô ta chợt hiểu ra gì đó, trong lòng càng buồn hơn.
Chẳng qua cũng vì cô ta có ơn cứu mạng Diệp Ân Tuấn, thế nên Diệp Ân Tuấn mới nói vài câu, nhưng không ngờ anh lại truyền hết kỹ năng cho Thẩm Hạ Lan.
Nỗi xót xa trong lòng Thanh Loan lại dâng trào.
“Đáng ghét, không ngờ anh Diệp lại đích thân dạy võ cho cô.”
“Ô hay, anh ấy là chồng tôi, không chỉ dạy tôi những cái này đâu.”
Thẩm Hạ Lan ít khi đánh mà vui vẻ như vậy, bình thường đều là sức khỏe không cho phép, hôm nay lại hành động tùy hứng.
Hơn nữa Diệp Ân Tuấn tin cô ta, cô cũng phải biết rốt cuộc Thanh Loan có đáng để cô tin tưởng hay không.
Mặc dù từ đầu cô không định làm kẻ địch với cô ta.
Thanh Loan bị kích thích nên ra tay càng mạnh hơn.
“Thẩm Hạ Lan, cô đang khoe khoang sao?”
“Ôi, bị cô nhận ra rồi, thật ngại quá.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy bây giờ mình rất đáng đánh, nhưng Thanh Loan cũng không khiến cô thất vọng, tung một cú móc trái, đấm mạnh lên vai cô.
Cơn đau khiến sự hiếu chiến trong người Thẩm Hạ Lan điên cuồng trào ra.
Nếu nói vì mấy câu của Thanh Loan mà khiến cô gạt hết không vui khi chồng bị người khác thèm thuồng thì quá đơn giản rồi.
“Thanh Loan, có bản lĩnh gì thì lấy ra đi. Hôm nay để tôi xem cô có gì đáng để kiêu ngạo.”
“Tôi thắng cô sẽ nhường anh Diệp cho tôi à?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!