Mặc dù Thanh Loan đi rất nhanh nhưng cô ta vẫn để ý tình hình phía sau, thấy Diệp Ân Tuấn cùng Thẩm Hạ Lan cứ chậm rì rì chưa đi lại nhớ đến bộ dạng nũng nịu vừa nãy của Thẩm Hạ Lan, cô ta bất giác nghĩ lan man.
"Khốn kiếp? Loại phụ nữ như vậy sao xứng với anh Diệp chứ? Mình tuyệt đối sẽ không để cô ta làm tổn hại danh tính của anh Diệp. Nhất định thế!”
Thanh Loan lầm bầm lầu bầu xong, trong mắt lộ rõ ánh nhìn phẫn nộ.
Thấy Thanh Loan như thế, Thúy không kìm được bước lên một bước, thấp giọng nói: "Công chúa, đừng nóng giận nữa, chuyện này thực ra rất dễ xử lý. Em thấy bà Diệp đó có ánh mắt đào hoa, nhan sắc quyến rũ, nhìn là biết không phải người an phận. Ngày mai trong cung có yến hội, nghe nói quốc chủ đặc biệt tổ chức cho thiếu gia Lăng Thiên Vũ. Lần này quốc chủ tự mình ra lệnh cho tân quý Lăng Thiên Vũ phải trình diện. Có tin đồn rằng Lăng Thiên Vũ dáng vẻ xấu xí, hay là đến lúc đó chúng ta động tay động chân một chút để bà Diệp ở cùng với Lăng Thiên Vũ, đắc tội xúc phạm Lăng Thiên Vũ, sợ rằng Thẩm Hạ Lan sẽ không có cách nào lo được cho bản thân cô ta. Anh Diệp thì sao tiện ra mặt được, đến lúc đó chẳng phải mọi chuyện đều theo ý của chúng ta sao?”
Nghe Thúy nói vậy, ánh mắt Thanh Loan chợt lóe, có điều sau khi nghĩ kỹ, ánh mắt của Thanh Loan có chút thay đổi.
"Công chúa, em biết tâm người thiện nên cứ coi như không biết gì hết, để em làm được rồi, nếu sau này xảy ra chuyện thì người cứ nói đó là chủ ý của một mình em, đến lúc đó anh Diệp cũng sẽ không oán hận người. Em là thị nữ của người, thấy tâm trạng của người rầu rĩ nên muốn xả giận cho người cũng là chuyện thường tình, chỉ hy vọng sau này công chúa có thể đối xử tử tế với em trai của em, mong công chúa có thể cho nó một tiền đồ xán lạn.”
Trong nhà Thúy chẳng còn ai ngoài một người em trai, cô ấy đã từng hứa với ba mẹ sẽ chăm sóc tốt cho em trai, bây giờ có có hội rồi, dù đổi bằng mạng sống của mình đi nữa thì cô ấy cũng phải dọn sẵn cho em trai mình một tương lai tươi sáng.”
Thanh Loan nhìn Thúy với vẻ mặt phức tạp, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút cảm động.
Trái tim cô ta đã chết từ nhiều năm trước, nếu vẫn còn một chút dấu vết ấm áp thì đều là sống vì Diệp Ân Tuấn, cho nên mặc dù mấy năm nay Thúy vẫn luôn hầu hạ bên cạnh cô ta, thậm chí tận tâm hết sức thì cô ta cũng chẳn để trong lòng, dù sao cô ta cũng là chủ một cung, tận trung là yêu cầu tối thiểu cần có của một thị nữ.
Nhưng giây phút này đây, Thanh Loan lại xem Thúy là người nhà của mình.
"Yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho em trai của cô."
"Cảm ơn công chúa."