“Em không có ở đó, không thể nói cái gì hết, lỡ như em ghen tị thì phải làm sao?”
Diệp Ân Tuấn yên tâm, cũng có tâm trạng nói đùa với Thẩm Hạ Lan.
“Em không thèm ghen đâu, chồng của em yêu em như thế, em ghen làm gì?”
“Vậy à?”
Diệp Ân Tuấn nâng cằm Thẩm Hạ Lan lên, bắt cô không thể không nhìn thẳng vào hai mắt anh.
“Nói cho anh biết, rốt cuộc Thanh Loan có làm gì em không?”
Thẩm Hạ Lan suy nghĩ, trên mặt lại không biểu hiện gì.
“Anh có ý gì hả? Anh đang ước gì cô ta làm gì em đúng không? Em thấy anh là đang muốn mượn đao giết người xử lý em, sao đó đi cưới người khác đúng không?”
Thẩm Hạ Lan hơi tức giận hất tay anh ra, đồng thời đẩy Diệp Ân Tuấn, giả vờ tức giận.
Diệp Ân Tuấn hơi sửng sờ, sau đó thở dài, ôm lấy cô nói nhỏ: “Nói bậy bạ cái gì đó, em biết anh không có ý này mà.”
Anh quen biết Thanh Loan rất lâu, đương nhiên càng hiểu con người của Thanh Loan hơn Thẩm Hạ Lan, ngay giây phút Thúy nói không đón được Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn đã có rất nhiều suy đoán, thậm chí cảm thấy có khả năng Thanh Loan sẽ tận dụng cơ hội lần này để mượn đao giết người, cho nên lúc đó anh mới vội vàng, hoảng loạn như thế, thậm chí còn nói ra những lời nói vô cùng quyết liệt.
Nhưng bây giờ Thẩm Hạ Lan lại nói với anh đây không phải lỗi của Thanh Loan, là cô tự bỏ chạy, Diệp Ân Tuấn không tin những lời này.
Trong cung, Thẩm Hạ Lan chỉ có một quân cờ duy nhất là Trương Vũ, bây giờ Trương Vũ đang bị thương nặng hôn mê, cung điện Phương Nguyên cũng cách xa như thế, người duy nhất cô có thể dựa dẫm là Thanh Loan, sao lại có thể tự ý bỏ đi giữa đường được?
Trừ phi có chuyện bất đắc dĩ làm cô không thể không làm thế.
Nhưng vì sao Thẩm Hạ Lan không nói?
Vì sao còn muốn giấu diếm thay Thanh Loan?
Diệp Ân Tuấn nghĩ đến ân oán gút mắt giữa anh và Thanh Loan, không khỏi đau lòng.
Cái cô bé ngốc này là vì nghĩ cho anh nên mới làm bản thân bị ấm ức như thế.
Anh chưa bao giờ muốn Thẩm Hạ Lan sẽ để bản thân cô chịu ấm ức, nhưng bây giờ vẫn làm cô phải chịu ấm ức, chuyện này làm Diệp Ân Tuấn rất khó chịu.
Thẩm Hạ Lan không biết hiện tại trong lòng Diệp Ân Tuấn đã suy nghĩ rất nhiều điều, vẫn cứ chu môi nói: “Em không biết anh có ý gì, em không phải con giun trong bụng anh.”
“Em muốn làm giun à? Ghê quá, nhưng nếu em muốn, anh cũng chiều theo ý em.”
Diệp Ân Tuấn thò gương mặt điển trai của anh lại gần, há miệng cắn lên mặt Thẩm Hạ Lan.
“Ui da, anh làm gì đó?”
Thẩm Hạ Lan đẩy Diệp Ân Tuấn ra, có hơi buồn bực.
Từ khi nào mà người đàn ông này trở nên trẻ con như thế?
Diệp Ân Tuấn lại cười khẽ.
“Muốn ăn em, không phải em muốn làm con giun trong bụng anh sao? Không ăn em thì làm sao em làm được?”
Câu này có vẻ khá mập mờ.
Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ mặt.
“Không nói với anh nữa. Anh còn chưa nói cho em biết tại sao anh lại chạy đến chỗ của anh họ em.”
“Tìm em.”
Diệp Ân Tuấn trả lời rất dứt khoát.
Cho dù trong lòng cũng nghĩ như thế, bây giờ lại nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan vẫn có chút cảm động.
“Nơi này quá nguy hiểm, sau này anh không được hành động một mình nữa.”
“Vậy em cũng không được rời khỏi anh.”
Diệp Ân Tuấn không quên được nỗi sợ hãi khi biết Thẩm Hạ Lan mất tích, anh nắm chặt tay cô.
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Cô sẽ không rời khỏi Diệp Ân Tuấn nữa.
Nơi này rất nguy hiểm, còn có Thanh Loan luôn rình rập xung quanh, sao cô có thể buông tay Diệp Ân Tuấn được.
“Đúng rồi, chúng ta đi về thôi, nếu không Thanh Loan sẽ lo lắng.”
Thẩm Hạ Lan nói, lập tức làm Diệp Ân Tuấn ngẩn người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!