Cô gửi đến một câu.
“Chú ý người bên cạnh anh, không cần quá tin tưởng bất cứ ai.”
Lúc Phương Nguyên nhận được tin tức này hơi ngẩn ra, không rõ Thẩm Hạ Lan có ý gì, đã nghe thấy Nhiên nói nhỏ: “Cậu hai, ngũ công chúa đến.”
“Em năm?”
Phương Nguyên hơi kinh ngạc.
Lúc này Phương Diên Ly đến đây làm gì?
Nhưng trong lòng Phương Nguyên lại hơi căng thẳng.
Lời nhắc nhở của Thẩm Hạ Lan không lẽ là đang nói em năm?
Phương Nguyên cất điện thoại lại, vội vàng đi ra ngoài đón.
“Em năm, em còn chưa khỏe hẳn, sao lại đến chỗ anh? Có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại bảo anh hai qua đó là được.”
Thanh Loan cười nhạt, quan sát khắp nơi, lại không phát hiện ra Diệp Ân Tuấn.
Cũng đúng.
Đối với người nước T bọn họ mà nói, Diệp Ân Tuấn là người ngoài, Phương Nguyên không có khả năng để anh bại lộ trước mặt cô.
Thanh Loan nhìn Phương Nguyên cười nói: “Anh hai nhớ em, em đương nhiên cũng không quên anh hai. Lúc nãy ra ngoài mua được vài món ngon, cầm sang đây chia sẻ với anh hai.”
Nói xong, Thúy lập tức cầm đồ đạc lên, chỉ là chút thức ăn vặt ở bên ngoài mà thôi.
Phương Nguyên không rõ ý đồ của Thanh Loan, cười ha ha làm lành: “Cảm ơn em năm, em năm có tâm rồi.”
“Anh hai, em có vài câu muốn nói với anh.”
Thanh Loan nhìn Phương Nguyên, lạnh nhạt nói.
Cô biết, cô muốn Phương Nguyên tin tưởng cô thì nhất định phải nói ra thân phận của chính mình, tuy làm như thế sẽ rất nguy hiểm, nhưng nếu Phương Nguyên là người của Diệp Ân Tuấn, Thanh Loan tin chắc rằng Diệp Ân Tuấn sẽ không trơ mắt nhìn cô đi tìm đường chết.
Phương Nguyên nghe hiểu ý ám chỉ của Thanh Loan, lập tức bảo Nhiên dẫn người đi ra ngoài.
Đợi đến khi chỉ còn Phương Nguyên và Thanh Loan ngồ trong phòng khách, Thanh Loan mới nói nhỏ: “Anh hai, thật sự không dám giấu diếm, em là người của Diệp Ân Tuấn.”
Vừa mới nói xong, lập tức làm Phương Nguyên hơi sững sờ.
Người của Diệp Ân Tuấn?
Phương Diên Ly sao?
Một ngũ công chúa của nước T lại đi bán mạng cho người ngoài.