“Xin lỗi, Hạ Lan, anh vốn không định để em biết, anh và cô ta không có cái gì hết, cũng sẽ không có cái gì cả, huống chi chúng ta còn có con, anh sẽ không...”
“Em biết anh sẽ không, em chưa bao giờ nghi ngờ anh.”
Thẩm Hạ Lan ngắt lời Diệp Ân Tuấn, cười nói: “Nếu là ân nhân của anh, đương nhiên cũng là ân nhân của em, anh cứ yên tâm đi, chỉ cần cô ta không làm gì quá đáng, em sẽ xem như không hề hay biết gì, cũng sẽ không làm gì cô ta.”
“Anh không có ý này, ý của anh là cho dù lúc nào thì em cũng phải bảo đảm em sẽ không bị thương, không bị ấm ức, cho dù có đụng chạm đến cô ta thì cũng là trách nhiệm của anh. Những điều anh thiếu cô ta cũng không cần em đi trả.”
Diệp Ân Tuấn nhíu mày.
Anh không nói cho Thẩm Hạ Lan là vì sợ Thẩm Hạ Lan quá tốt bụng, bởi vì ân tình của anh mà làm bản thân phải chịu ấm ức, đến nước T, bọn họ sắp sửa gặp phải rất nhiều nguy hiểm và vất vả, anh không hi vọng trong số đó còn có chuyện là do Thanh Loan mang đến cho Thẩm Hạ Lan.
“Nghe lời anh, cho dù lúc nào thì cũng đừng để bản thân phải chịu ấm ức, biết chưa? Nếu em để bản thân chị ấm ức, bị ăn hiếp, anh cũng không ngại làm một người đan ông vô ơn đâu.”
Thẩm Hạ Lan nghe những lời Diệp Ân Tuấn nói, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.
Cô cười ôm Diệp Ân Tuấn, nói nhỏ: “Em đâu có ngốc đến thế?”
“Em luôn rất ngốc, nếu không ngốc thì làm sao có thể yêu một người đang ở trong vòng xoáy âm mưu như anh chứ?”
“Em không cho phép anh nói bản thân như thế.”
Thẩm Hạ Lan vội che miệng Diệp Ân Tuấn lại.
Diệp Ân Tuấn ôm chặt lấy cô, đôi môi nóng rực lập tức hôn lên.
Sau khi nói chuyện này ra, anh lo lắng rất nhiều. Anh không biết Thanh Loan sẽ làm gì Thẩm Hạ Lan, nhưng anh thật sự sợ Thẩm Hạ Lan vì ân cứu mạng của anh mà ngây ngốc đi nhường nhịn Thanh Loan.
Như vậy rất không công bằng với Thẩm Hạ Lan.
Nhưng Diệp Ân Tuấn đã nghĩ quá đơn giản rồi.
Anh và Thẩm Hạ Lan là vợ chồng, vợ chồng là một, Thẩm Hạ Lan đương nhiên sẽ không phá hư ân tình của Diệp Ân Tuấn, thậm chí nếu có cơ hội còn sẽ trả phần ân tình này thay cho Diệp Ân Tuấn, nhưng cô sẽ không nói cho Diệp Ân Tuấn biết những việc này.
Ham muốn của Diệp Ân Tuấn ập đến dữ dội, Thẩm Hạ Lan biết anh đang sợ, đang lo lắng, đang đau lòng, các loại cảm xúc hỗn loạn cùng nhau, cắt không đứt, gỡ càng rối.
Thẩm Hạ Lan nhiệt tình đáp lại, giống như chỉ có làm cách này mới có thể làm Diệp Ân Tuấn yên tâm vậy.
Bên ngoài gió tuyết gào thét, nhưng trong phòng lại ấm áp hòa hợp, cảnh xuân tràn đầy.