“Lưu, manh!”
Diệp Ân Tuấn lại cười đến quyến rũ mê người.
“Anh không lưu mang thì làm sao em thỏa mãn được? Hửm?”
“Biến đi.”
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn càng ngày càng không biết thẹn, không biết xấu hổ.
Cô đứng dậy vào phòng vệ sinh tắm rửa, lúc đi ra, Diệp Ân Tuấn đã chuẩn bị sẵn quần áo cho cô.
Thẩm Hạ Lan mặc áo lông vào, nhìn bão tuyết ở bên ngoài, nói nhỏ: “Thời tiết thế này chẳng làm ăn gì được cả.”
“Làm được chứ, chẳng hạn như vận động trên giường.”
“Diệp Ân Tuấn! Đầu óc anh có thể nghĩ đến việc khác không hả?”
Thẩm Hạ Lan thật sự cạn lời.
Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Thời tiết thế này thì có nghĩ cái gì cũng uổng công, chỉ có cái này là thực tế nhất.”
“Em không muốn, mệt lắm!”
Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy loại vận động này khá hay ho, nhưng chuyện gì cũng một vừa hai phải, làm thường xuyên quá thì cơ thể thật sự chịu không nổi.
Diệp Ân Tuấn cũng chỉ nói chơi, nghe Thẩm Hạ Lan nói như thế, lập tức ôm lấy vòng eo thon của cô, nhích cằm lại gần hơn, nói nhỏ: “Anh cũng không có nói là làm ngay bây giờ, em căng thẳng như thế làm gì?”
“Một lát nữa cũng không được.”
Thẩm Hạ Lan vô cùng kiêu ngạo phản đối.
“Ừ.”
Diệp Ân Tuấn lập tức bật cười.
Tìm đâu ra cô vợ đáng yêu như thế này chứ?
Nghe thấy tiếng cười của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan dựa vào lòng anh nói nhỏ: “Muốn đi ra ngoài chơi ném tuyết quá.”
“Chờ bão tuyết ngừng đã.”
“Cũng không biết bây giờ Trương Vũ thế nào rồi?”
Thẩm Hạ Lan còn chưa biết tin Trương Vũ bị thường, chỉ lo lắng bình thường, dù sao cũng là người cô cử ra ngoài.
“Yên tâm đi, không sao đâu.”
“Tại vì Thanh Loan sao?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhắc đến Thanh Loan, sắc mặt Diệp Ân Tuấn hơi cứng lại, sau đó mới nói nhỏ: “Hình như em rất tò mò về cô ta thì phải?”
“Đúng vậy, người phụ nữ này chắc chắn rất giỏi, em thật sự rất muốn được mở mang tầm mắt.”
“Chẳng giỏi gì cả, huống chi những người phụ nữ sống ở trong cung đều có lòng dạ không quá trong sáng, em đừng tò mò hứng thú thì tốt hơn.”