Lời này cực kỳ tàn nhẫn, cực kỳ lạnh lùng. Đây là lần đầu tiên Thanh Loan ý thức được Diệp Ân Tuấn là người không có trái tim.
Trái tim anh làm từ đá, cho dù mình có dùng lò lửa cũng chưa chắc nung chảy được, nhưng giờ đến Thẩm Hạ Lan thì lại thành thế nào?
Diệp Ân Tuấn đang nhớ lại chuyện cũ, Thanh Loan cũng vậy.
Cô ta nhìn tư liệu trong tay, cười đến điên cuồng, nước mắt bất giác chảy ra.
"Đại ca Diệp, anh đã nói, anh sẽ không nhún nhường đối với hôn nhân, thế nhưng rõ ràng trước đây Thẩm Hạ Lan đã dùng thủ đoạn bò lên giường cửa anh mới ép anh không thể không cưới cô ta. Vì sao anh lại tốt với cô ta như vậy? Vì sao anh lại quyết định là cô ta? Anh đã nói mình không phải kẻ lâu ngày sinh tình à? Thế thì Thẩm Hạ Lan dựa vào cái gì mà có được trái tim của anh? Em đường đường chính chính xông vào trong lòng địch vì cứu anh, tình nghĩa của anh đối với em còn không bằng một người phụ nữ bò lên giường anh ư?"
Thanh Loan nghĩ mãi mà không hiểu.
Năm đó sau khi cơ thể tốt lên, bởi vì tự tiện hành động mà cô ta bị xóa tên xuất ngũ, rời khỏi quân đội, cũng rời khỏi Diệp Ân Tuấn. Vốn cho rằng cả đời này đều không còn duyên phận với anh, nhưng sau khi Diệp Ân Tuấn bảo Hạ Tử Thu xây dựng Kình Thiên Minh, cô ta lại thấy được hi vọng.
Những năm này, mặc dù không gặp Diệp Ân Tuấn được mấy lần, nhưng biết anh ở đây, còn là cấp trên của mình, trong lòng Thanh Loan vẫn vui vẻ. Thậm chí mấy năm trước vì giải quyết chướng ngại cho Diệp Ân Tuấn, cho anh sự bảo vệ nhất định, cô ta dứt khoát về bên cạnh quê hương và người thân, nơi mà cô ta cực kỳ chán ghét, thậm chí không muốn nhắc tới này.
Cô ta lẻ loi một mình mưu lược ở nước T, làm nền, chỉ vì một ngày kia, khi Diệp Ân Tuấn tới nơi này có thể an toàn vô tư. Bây giờ anh tới thật rồi, nhưng không phải một mình, mà anh còn mang theo vợ của anh.
Nếu như thực sự gặp mặt Thẩm Hạ Lan, cô ta phải xưng hô với cô thế nào đây?
Chị dâu?
Ha ha, cô ta xứng sao?
Con ngươi Thanh Loan xẹt qua một tia lạnh lùng.
Bên ngoài truyền đến giọng nói của hầu gái.
"Công chúa, nhị vương tử tới."
Thanh Loan có hơi sững sờ.
Cô ta gần như sắp quên đi tên mình gọi là gì.
Đúng, cô ta là công chúa thứ năm của nước T, là Phương Diên Ly, nhưng cái tên này cực kỳ lạ lẫm, bởi vì từ nhỏ tới lớn có rất ít người gọi, ít tới nỗi cô ta đã quên rồi.
Nếu không phải năm mười tuổi đó, mẹ cô ta liều chết che chở cho cô ta rời khỏi nơi này, cô ta đã chết từ lâu rồi. Cho nên khi cô ta gặp được Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn hỏi cô ta tên gì, cô ta đã lắc đầu.
Ngay lúc đó, mặc dù Diệp Ân Tuấn rất lạnh lùng, nhưng cũng cực kỳ quan tâm. Anh ôm cô ta vào trong lòng, khi đó lần đầu tiên trong mười năm rời khỏi mẹ, cô ta được người khác ôm lấy.
Cô ta còn nhớ rõ cảm giác kia ấm áp nhường nào, làm cho người ta an lòng bao nhiêu. Cho nên gần như trong giờ phút ấy, cô ta đã thích Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn nói: "Thế thì gọi em là Thanh Loan nhé. Thanh Loan là một loại Phượng Hoàng, cao quý, kiên cường. Anh hi vọng em có thể giống như phượng hoàng tắm trong lửa mà hồi sinh."
Lúc đó, Thanh Loan cảm thấy cái tên này cực kỳ hay, lại hỏi: "Vậy tại sao lại không gọi là Phượng Hoàng?"
Cô ta còn nhớ rõ Diệp Ân Tuấn nói thế này: "Phượng Hoàng trải qua quá nhiều khổ sở, lúc tự thiêu để hồi sinh mới tan nát cõi lòng, cho nên em là Thanh Loan được rồi. Anh hi vọng sau này em có thể gặp ít trắc trở, vui vẻ lớn lên."
Lúc đó, khóe môi Diệp Ân Tuấn khẽ nhếch, giống như một ánh nắng mặt trời sáng rỡ, chiếu rọi vào trong lòng Thanh Loan, cũng làm cho trong lòng cô ta từ đây có lý do và tín niệm sống tiếp.
Cô ta muốn bản thân trở nên ưu tú nhất, ưu tú tới nỗi co thể xứng đôi với người đàn ông trước mặt này.
Cho nên cô ta cố gắng, cô ta chấp nhận tất cả sự sắp xếp và giáo dục, cho dù mệt tới nỗi hai tay nổi bọt nước, nhưng chỉ cần một câu "vất vả rồi" của Diệp Ân Tuấn, cô ta sẽ cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Nhưng bây giờ thì sao?
Thanh Loan có chút đau lòng.
Hầu gái thấy Thanh Loan không trả lời, không khỏi gọi câu nữa.
"Công chúa?"
"Cho anh ta vào đi."