Rốt cuộc Kình Thiên Minh là tổ chức gì?
Không ngờ có thể khiến ngũ công chúa của nước T phản nước và ba, thật khiến người khác không dám tin.
Diệp Ân Tuấn không có thời gian giải thích nhiều như vậy với họ, sau khi dẫn hai người ra khỏi nhà, thì nhanh chóng đi tới tọa độ mà Thanh Loan đã gửi cho anh.
Gió tuyết đã bắt đầu thổi, lúc Diệp Ân Tuấn rời đi vẫn không quên lấy một chiếc áo phao trong tủ cho Thẩm Hạ Lan mặc vào, dù là thế nhưng cô vẫn bị lạnh đến mức chóp mũi đỏ bừng.
“Em cố kiên trì thêm tý nữa, đợi chúng ta tìm được người của Thanh Loan sẽ ổn thôi.”
Diệp Ân Tuấn khẽ an ủi.
Thẩm Hạ Lan gật đầu, vội theo sát phía sau, thỉnh thoảng còn quan sát tình hình xung quanh, kịp thời che lấp dấu vết sau khi Diệp Ân Tuấn và Mặc Vân Thanh đi qua.
Ba người Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan nhanh chóng tìm thấy người mà Thanh Loan cử tới, đối phương mặc đồ đặc trưng của Kình Thiên Minh, lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thì vô cùng cung kính nói: “Diệp lão đại, chúng tôi tới đón các anh đây.”
“Vất vả cho cậu rồi.”
Có thể gặp được anh em của mình ở nơi đất khách quê người, trong lòng Diệp Ân Tuấn rất thân thiết, vẻ mặt cũng hòa hoãn hơn nhiều.
Mặc Vân Thanh và Thẩm Hạ Lan ngồi lên xe, Diệp Ân Tuấn quan sát xung quanh, khẽ nói: “Phía sau có xe không?”
“Có, Thanh Loan đường chủ bảo chúng tôi một xe chạy về phía Bắc, còn xe đón các anh thì chạy về hướng Nam. Hãng xe đều như nhau, không dễ để người khác phát hiện ra tung tích của chúng ta, với lại lát nữa bão tuyết sẽ ập tới, nên sẽ nhanh chóng che lấp dấu vết của chúng ta.”
Người đàn ông vội giải thích.
“Cậu tên gì?”
“Tôi tên Cường.”
Cường khẽ đáp, rồi nhanh chóng leo lên xe.
Sau khi mấy người Diệp Ân Tuấn ngồi lên xe, thì không khí trong xe khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy như đã trải qua mấy đời.
Mặc Vân Thanh luôn giữ im lặng, nhưng ánh mắt lại quan sát xung quanh, trông có vẻ cực kỳ thận trọng.
Cường khởi động xe, phía sau cũng có một chiếc xe, nhưng chạy về hướng ngược lại.
Diệp Ân Tuấn khẽ hỏi: “Cậu tới đây bao lâu rồi?”
“5 năm rồi.”
Cường cung kính đáp.
“Gia đình còn ai nữa không?”
“Tôi có một người mẹ già, năm ngoái ba tôi đã mất rồi, nhưng tôi không về kịp.”
Lúc nói câu này, Cường hơi đau khổ.
Trong lòng Diệp Ân Tuấn cũng không thoải mái.