Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực phụng phịu.
Nhìn dáng vẻ cô mềm yếu nữ tính, Diệp Ân Tuấn mềm lòng.
"Đi thôi, anh cùng em đi xem một chút, dù có bỏ hoang thì ít nhất vẫn an toàn hơn ở bên ngoài."
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan nở nụ cười.
"Em biết ông xã em là tốt nhất mà."
"Ừm, giờ miệng ngọt như vậy."
Tâm tình Diệp Ân Tuấn cũng rất tốt.
Hai người nắm tay, bước từng bước về phía ngôi nhà kia.
Rõ ràng nhìn có vẻ rất gần, nhưng mà đi cũng rất xa, nếu không phải Thẩm Hạ Lan dựa vào ý chí kiên cường nhịn tiểu thì có lẽ cô đã sớm tè ra quần rồi.
Đi khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng hai người đã đi tới trước ngôi nhà.
Xung quanh nơi này đều là cỏ dại, thậm chí còn có dây thường xuân, phủ kín toàn bộ ngôi nhà, nếu không nhìn kỹ, căn bản không nhận ra là ngôi nhà.
Diệp Ân Tuấn không khỏi có chút bội phục Thẩm Hạ Lan, như thế này mà cô cũng có thể nhận ra là ngôi nhà, cũng rất lợi hại đấy.
Ngược lại, Thẩm Hạ Lan lại có chút hưng phấn.
"Xem đi, em đã nói là ngôi nhà mà."
Cô như đứa bé đoán đúng câu đố, bật cười lớn chạy đến trước mặt Diệp Ân Tuấn như đòi khen thưởng.
Diệp Ân Tuấn cười chọc cái mũi cô một cái, rồi dịu dàng nói: "Vâng, bà xã của anh lợi hại nhất. Em ở đây chờ anh, anh xử lý chỗ cỏ dại này một chút, nếu không có lẽ cửa này không mở ra được."
Dứt lời, Diệp Ân Tuấn lập tức đi về trước một bước, rồi móc từ trong giày quân đội một con dao găm quân dụng, dọn dẹp cỏ dại ở cửa ra vào một hồi.
Nếu như nói khi ở trong thành phố, Diệp Ân Tuấn là kiểu tổng giám đốc khiến cô mê muội, thì giờ đây khi ở bên ngoài dã ngoại, Diệp Ân Tuấn cả người tỏa ra nam tính càng khiến Thẩm Hạ Lan không thể dời nổi mắt.
Sau khi dọn dẹp xong cỏ dại, Diệp Ân Tuấn phát hiện Thẩm Hạ Lan vẫn luôn ánh mắt lấp lánh nhìn mình thì tâm trạng không khỏi vui vẻ.
"Anh sẽ mở cửa ra, bên trong chắc đã rất lâu rồi không có ai ở, có lẽ rất bụi bặm, có thể khiến người bị sặc, nên em trước tiên chờ chút rồi hãy đi vào."
"Được."
Hiện Diệp Ân Tuấn nói gì Thẩm Hạ Lan đều nghe đó, cô cảm thấy Diệp Ân Tuấn ngầu đến mức không thể dùng ngôn ngữ nào diễn tả được.
Diệp Ân Tuấn cũng không ngờ bản thân cũng đã từng này tuổi, mà bã xã còn mê luyến mình như thế, nhất thời cảm thấy hết sức thỏa mãn, đặc biệt dễ chịu, đặc biệt ấm áp, lập tức cảm thấy vô cùng nhiệt tình.
"Ở đây chờ anh, biết chưa?"