Nước T vốn không lớn, sao có thể để một khu vực không người qua lại chứ?
"Khu không người này trước kia chưa từng có ai ở sao? Nơi này không có bức xạ hạt nhân gì đó chứ? Cô phải nói tôi biết, tôi đưa theo vợ tôi tới."
Âm thanh của Diệp Ân Tuấn hết sức sốt ruột và lạnh lùng.
Thẩm Hạ Lan giật nảy mình.
Bức xạ hạt nhân?
Không đến mức đó chứ?
Lời của Diệp Ân Tuấn suýt chút nữa đã làm cho Thanh Loan bị sặc.
Đây là đại ca Diệp ăn nói thận trọng của bọn họ sao? Sao giờ lại có thể nói năng buồn cười như vậy chứ?
Sức mạnh của tình yêu đúng là vĩ đại.
Thanh Loan ho khan một tiếng, giấu đi kinh ngạc của mình, thấp giọng nói: "Không có bức xạ hạt nhân, có điều nghe nói bên đó hay có dã thú lui tới, đã từng làm hại đến mạng người, nên lãnh đạo vây thành khu không người, rất nhiều năm rồi không ai đặt chân đến."
Nghe Thanh Loan nói như vậy, lúc này Thẩm Hạ Lan mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhớ tới chủ đề căng thẳng này là do Diệp Ân Tuấn khơi lên, liền trừng mắt với Diệp Ân Tuấn một cái.
Diệp Ân Tuấn hơi nhếch môi, cảm thấy Thẩm Hạ Lan như thế này thật rất thú vị. Dỡ bỏ sự trầm ổn và thành thục, bây giờ cô có chút giống với thời kỳ học đại học.
Ký ức ngọt ngào ùa về, khiến sắc mặt Diệp Ân Tuấn có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều.
"Chúng tôi là lén đi vào, tất nhiên không thể đáp xuống sân bay, dừng ở khu không người cũng không có gì không tốt. Cô mau đến đi, chúng tôi đều không mang quần áo chống rét, sắp bị cảm vì lạnh rồi."
Câu nói này rất thật.
Diệp Ân Tuấn cũng cảm thấy hơi lạnh, với thể chất âm hàn của Thẩm Hạ Lan chắc chắn càng không chịu nổi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!