Anh ta rất ít khi nhờ người khác, nhưng lần này anh ta lại cúi đầu trước Diệp Ân Tuấn.
Trong lòng Diệp Ân Tuấn cảm thấy rất khó chịu.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức. Dù sao thì nhà họ Diệp chúng tôi cũng có trách nhiệm, ban đầu khi Phương Thiến gả vào ai mà biết được lại là âm mưu to lớn thế này!”
“Chúng ta là thế hệ sau, nếu gạt bỏ hận nước thù nhà sang một bên, thậm chí tôi còn thấy khâm phục tài thao lược của Phương Chính. Thế mà ông ta cũng nghĩ ra được, bày ra một bàn cờ lớn như thế.”
Diệp Ân Tuấn cau mày, nhỏ giọng bảo: “Chúng ta vẫn nên nghĩ tới chuyện chúng ta phải đối mặt bây giờ đi. Việc khai thác các mạch quặng có suôn sẻ không?”
Sau đó anh báo cáo mọi chuyện cho Mặc Trì, tuy biết Trạm Dực sẽ báo cáo với cấp trên, nhưng cấp trên trực tiếp của anh là Mặc Trì, anh cũng có trách nhiệm phải thực hiện của riêng mình.
Mặc Trì nghe Diệp Ân Tuấn báo xong thì không nằm tiếp được nữa.
“Tôi sẽ nói với ông cụ xem ông ấy có phản ứng thế nào, có cách nào hay không. Bây giờ cậu hãy bảo vệ chú hai Hoắc hết sức có thể, nếu không được thì đưa về Đế Đô, tôi cho máy bay trực thăng tới đón.”
Mặc Trì cân nhắc đến sự an toàn của Hoắc Chấn Ninh, quyết định cho Diệp Ân Tuấn tạm dừng kế hoạch khai thác mỏ quặng.
Diệp Ân Tuấn không phản đối.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Ân Tuấn trở lại phòng ngủ, Thẩm Hạ Lan cũng vừa nghe điện thoại xong.
“Ai gọi đến vậy?”
Diệp Ân Tuấn vô thức hỏi.
Thẩm Hạ Lan đáp: “Anh Trạm. Anh ấy nói cấp trên bảo tạm dừng khai thác mạch quặng, chờ tìm được cách thích hợp sẽ khởi công xây dựng sau. Bây giờ đã có quá nhiều người chết, cấp trên cảm thấy không nên hoang phí tính mạng của các chiến sĩ như vậy.”
“Cũng giống ý của cậu Mặc, có thể cậu ấy sẽ cử trực thăng đến đón chú hai về Đế Đô tĩnh dưỡng.”
Diệp Ân Tuấn biết tầm quan trọng của chú hai Hoắc với Thẩm Hạ Lan, vậy nên anh mới nói với cô chuyện này.
Thẩm Hạ Lan hơi giật mình, nhưng cũng cảm thấy sắp xếp như vậy cũng tốt cho chú hai hơn.
“Dì cả thì sao? Anh đã nói chuyện của dì chưa?”