“Không phải em nói, là dì cả nói. Em cảm thấy chuyện này rất quan trọng, cần phản ánh với cấp trên. Bây giờ chúng ta không biết lão họ Phương kia đang giữ bao nhiêu người của chúng ta, nhất là quân khu và cơ quan chính phủ, thâm nhập thật sự đáng sợ.”
Thẩm Hạ Lan không dám nghĩ tiếp.
Sắp xếp từ hơn ba mươi năm trước, Phương Chính và Phương Nghị bày ra một bàn cờ lớn, ai có thể ngờ rằng họ lại có tham vọng lớn như vậy?
Vẻ mặt Diệp Ân Tuấn cũng hơi nghiêm nghị.
“Đây quả là chuyện lớn, anh cần nói chuyện với cậu Mặc. Hạ Lan, em ngồi đây một lát nhé.”
“Vâng.”
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng rời khỏi phòng, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Khi nghe điện thoại hình như Mặc Trì vừa ngủ dậy, giọng nói hơi lười biếng.
“Mới sáng sớm cậu đã quấy rầy giấc mộng đẹp của người ta, có chuyện gì cực kỳ quan trọng hả? Nếu không có thì khi nào gặp tôi sẽ đánh cho cậu một trận.”
Mặc Trì vừa ngáp vừa nói.
Diệp Ân Tuấn hoàn toàn không để tâm đến lời đe doạ của anh ta, nhỏ giọng bảo: “Có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.”
“Hả?”
Diệp Ân Tuấn kể lại những lời Tiêu Nguyệt vừa nói.
Cơn buồn ngủ của Mặc Trì lập tức tan biến.
“Những gì cậu nói đều là thật chứ?”
“Tiêu Nguyệt nói như vậy. Trước mắt tôi chỉ biết năm xưa ông cụ Tiêu bị mất con gái, cậu biết còn những nhân vật quan trọng nào cũng mất con không?”
Câu hỏi của Diệp Ân Tuấn khiến Mặc Trì cau chặt lông mày.
“Không biết, nhưng không loại trừ khả năng họ không báo án hoặc không báo với cấp trên. Tôi sẽ lập tức cử người đi điều tra, ngoài ra sẽ đưa hết vợ của các quan chức cấp cao họ Phương đi cách ly và thẩm tra.”
Cách của Mặc Trì là cách bảo thủ và an toàn nhất, Diệp Ân Tuấn không phản đối.
“Chuyện này tôi còn có phỏng đoán khác.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!