Bây giờ chú vui mừng vì được ra, nhưng cũng buồn bã vì được đi ra. Chú không biết sau khi ra được rồi, mình sẽ làm gì, toàn thân vô lực, nhìn giống người nhưng thực chất chú đã thành một kẻ bỏ đi từ lâu rồi. Vai không xoay được, tay không nhấc được, thậm chí chức năng của một người bình thường cũng không còn, chú sống còn có ý nghĩa gì nữa?”
Hoắc Chấn Ninh bị nhốt bao nhiêu năm thật sự rất khổ, bây giờ Thẩm Hạ Lan và Tiêu Nguyệt không ở đây, ông cũng không biết vì sao mình lại nói với Diệp Ân Tuấn những lời này, nhưng dường như không nói ông sẽ rất khó chịu, không biết nên làm thế nào.
Ông hoang mang trước thế giới này, lo sợ về tương lai, thậm chí còn có tâm lý không muốn tiếp xúc với mọi người.
Ông biết mình như vậy không ổn, dù sao cũng đã được cứu và còn sống, với người thân của ông mà nói có lẽ là một tin tốt, cho dù vì người thân thì ông cũng phải tiếp tục sống, nhưng ngoài lý do này thì ông còn lý do nào nữa?
Trước đây người ông ngày đêm nhung nhớ là Tiêu Nguyệt, cho dù trải qua bao nhiêu khó khăn, khổ sở cũng muốn được ở bên bà, nhưng bây giờ Tiêu Nguyệt lại trở thành người mà ông sợ gặp nhất.
Ai chưa trải qua cảm giác đó sẽ không biết, nhưng ông vẫn phải nói ra, vì ông đã kìm nén quá lâu rồi.
Diệp Ân Tuấn không biết nên an ủi Hoắc Chấn Ninh thế nào, chỉ có thể nói nhỏ: “Chú hai, chú còn có chúng con, con và Hạ Lan là con của chú, chúng con sẽ chăm sóc chú đến cuối cuộc đời.”
Hoắc Chấn Ninh hơi sửng sốt, sau đó bật cười: “Chẳng trách cháu gái chú lại yêu con, con đúng là thú vị.”
“Thật ra bao năm nay Tiêu Nguyệt cũng không dễ dàng.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!