Đối mặt với một Tiêu Nguyệt hèn mọn như vậy Hoắc Chấn Ninh có thể nói gì?
Ông ta thở dài một tiếng, nhắm mắt lại.
Tiêu Nguyệt tắt đèn, trong phòng tối chỉ nghe thấy tiếng thở và nhịp tim của hai người, nhưng sự đan xen giữa hai âm thanh này lại khiến cả hai cực kỳ an tâm.
Hoắc Chấn Ninh vốn nghĩ đổi chỗ khác thì sẽ không ngủ được, nhưng hơi thở ấm áp phía sau bao trùm khiến ông ta bất giác chìm vào giấc ngủ.
Tiêu Nguyệt nghe được tiếng thở đều đều thì muốn bật đèn, nhưng lại sợ ánh sáng chói mắt sẽ khiến Hoắc Chấn Ninh không ngủ được, nên chỉ có thể lặng lẽ nhìn, dùng ngón tay khẽ khàng phác họa đường nét của ông ta.
Cũng chỉ có lúc này Tiêu Nguyệt mới nhận ra Hoắc Chấn Ninh đã già.
Làn da chảy xệ, da mặt cũng không còn mịn màng đàn hồi nữa. Tuy chân mày và đôi mắt vẫn như trong trí nhớ nhưng đáng tiếc trong mắt ông ta đã có dấu vết của sự thăng trầm và né tránh, ông ta không còn là thiếu niên hăng hái thuở nào.
Nói không hận là giả.
Giờ phút này Tiêu Nguyệt rất muốn băm vằm Quốc chủ ra thành trăm mảnh.
Thế nhưng bà biết, bản thân phải nhẫn nhịn. Bao nhiêu năm nay bà luôn muốn thoát khỏi sự khống chế của Quốc chủ, đáng tiếc mãi không thành công. Nhưng giờ khắc này bà lại có một suy nghĩ điên rồ, dù có đồng quy vu tận, dù phải hy sinh tất cả bà cũng muốn đòi lại công bằng cho Hoắc Chấn Ninh từ Quốc chủ.
Cuối cùng, Tiêu Nguyệt không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ và ngủ thiếp đi trong vòng tay của Hoắc Chấn Ninh.
Hai người cả đêm trằn trọc.
Hôm sau khi ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, Hoắc Chấn Ninh là người thức dậy trước.
Ánh nắng ấm áp và rực rỡ khiến ông ta cảm thấy như cách một đời, thậm chí trong phút chốc còn không biết mình đang đâu, hôm nay là ngày tháng năm nào, mãi đến khi sau lưng truyền tới giọng nói quen thuộc.
"Anh tỉnh rồi?"
Giọng nói của Tiêu Nguyệt mang theo sự lười biếng và ngại ngùng khi thức dậy vào buổi sáng, khiến cả người Hoắc Chấn Ninh cứng ngắc nhưng lại không biết phải làm sao.
"Anh đói không? Muốn ăn gì em sẽ làm cho anh."