Dưới sự sắp xếp của Tiêu Nguyệt, Hoắc Chấn Ninh nằm trên giường của bà.
Trên giường có hơi thở của Tiêu Nguyệt khiến tâm trí của Hoắc Chấn Ninh quay cuồng.
Còn nhớ lần đầu tiên khi hai người nếm thử trái cấm, cả hai đều rất tò mò và kích động, thậm chí là cuồng nhiệt, nhưng bây giờ ...
Trong mắt Hoắc Chấn Ninh xẹt lên tia xót xa.
Ông ta đã mất đi tư cách làm đàn ông.
Nghĩ đến những gì mà Quốc chủ đã làm với ông ta, đôi mắt Hoắc Chấn Ninh lóe lên một tia tàn nhẫn và tức giận, nhưng chỉ là thoáng qua.
Ông ta nghiêng người, quay lưng về phía Tiêu Nguyệt.
Ông ta nên nói gì với Tiêu Nguyệt đây?
Nói cho bà biết bây giờ ngay cả ham muốn cơ bản nhất của đàn ông, ông ta cũng không làm được?
Ở độ tuổi bây giờ của Tiêu Nguyệt làm sao bà có thể chịu đựng được một thái giám như ông?
Nếu đã từng yêu nhau tha thiết, bây giờ sau bao nhiêu năm gặp lại, với bộ dáng tàn phế như ông ta thì có thể cứu vãn được gì?
Chưa bao giờ Hoắc Chấn Ninh thấy khó chịu như vậy, thậm chí muốn rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng ông ta đi không được cũng không thể đi, chỉ đành nằm ngay đơ ở đây như một xác chết.
Tiêu Nguyệt nhìn người đàn ông mà bà nhớ nhung sớm chiều ở trước mặt, sau đó leo lên giường ôm lấy Hoắc Chấn Ninh từ phía sau.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp cùng hơi thở quen thuộc tràn vào lỗ mũi Hoắc Chấn Ninh, trong lòng ông ta đau thương tột độ, thì thào nói: "Đừng như vậy mà Tiêu Nguyệt."
"Không, em muốn anh, em muốn trao thân cho anh. Chấn Ninh, chúng ta mới là một đôi. Em biết nhất định anh sẽ nghĩ em là một người phụ nữ lẳng lơ nhưng em không quan tâm. Sau ngần ấy năm, em chỉ có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc làm phụ nữ khi được ở cạnh anh, anh biết không?
Tiêu Nguyệt ôm Hoắc Chấn Ninh thật chặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!