Tiêu Nguyệt thật sự sắp gục ngã.
Đời này người bà ta yêu duy nhất, thậm chí bây giờ vẫn còn yêu chính là Hoắc Chấn Ninh, tại sao ông ta không biết chứ?
Hoắc Chấn Ninh thấy được sự quyết liệt trong mắt Tiêu Nguyệt, cuối cùng thở dài, trầm giọng nói: "Bà cũng biết mà tôi không có ý đó đâu."
"Vậy ông có ý gì?"
Lúc này Tiêu Nguyệt đã không còn là một người phụ nữ chín chắn, mà trông giống như một cô gái nhỏ bất cần, nhưng đôi trong mắt của Hoắc Chấn Ninh lại toát lên vẻ cưng chiều.
Ông ta vuốt tóc Tiêu Nguyệt thì thầm: "Tôi chỉ không biết phải nói gì với bà."
"Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện. Tôi tìm ông lâu như vậy là muốn biết mấy năm nay ông đã trải qua những việc gì? Quốc chủ đối xử với ông thế nào? Làm thế nào mà ông có thể kiên trì suốt ngần ấy năm?"
"Có ý nghĩa sao? Biết rồi thì thế nào? Thời gian không thể quay trở lại, chúng ta cũng không thể chống lại Quốc chủ, tất cả việc nên xảy ra đều đã xảy ra rồi. Biết được chỉ càng khiến bà thêm đau lòng hơn thôi. Bà đau lòng tôi cũng đau lòng. Giờ nhắc lại chẳng khác nào để tôi trải qua những đau khổ mà tôi đã phải chịu đựng một lần nữa. Đây có thực sự là điều mà bà muốn không?"
Giọng nói của Hoắc Chấn Ninh rất từ tốn nhưng lại khiến Tiêu Nguyệt không nói nên lời.
Bà ta chưa từng nghĩ sẽ khiến Hoắc Chấn Ninh buồn bã, khổ sở một lần nữa. Nhưng nếu ông ta không nói, làm sao bà ta biết đây?
Quốc chủ chưa bao giờ là người hiền lành. Bà ta có thể tưởng tượng được sự tàn nhẫn của Quốc chủ đối với Hoắc Chấn Ninh, vì vậy bà ta muốn xác nhận, nhưng bây giờ nghe được lời của Hoắc Chấn Ninh, Tiêu Nguyệt chỉ biết im lặng.
Rốt cuộc hai người cũng không thể trở lại như xưa, không còn có thể muốn nói gì thì nói với đối phương nữa, giữa họ đã có vết sẹo, một khi khơi lại máu chảy đầm đìa, lại sợ đối phương đau lòng không dứt.
Tiêu Nguyệt cắn chặt môi dưới, trong lòng cuộn trào suy nghĩ, cuối cùng cũng chịu thua Hoắc Chấn Ninh.
Bà ta chậm rãi đứng dậy, lại cầm tông đơ điện lên rồi lặng lẽ cắt tóc cho Hoắc Chấn Ninh.