Hoắc Chấn Ninh từng phong lưu phóng khoáng, tiêu sái nổi trội nhường nào, giờ lại bị giày vò thành ra như vậy.
Tuy Tiêu Nguyệt không biết Quốc chủ đã làm gì Hoắc Chấn Ninh, nhưng từ những gì trước mắt cũng đủ để hiểu điều đó tồi tệ thế nào rồi.
Tiêu Nguyệt vốn định đi tìm Thẩm Hạ Lan hỏi cho rõ ràng, nhưng bà sợ một khi rời đi, Hoắc Chấn Ninh sẽ chạy mất.
Đời này không dễ gì bà mới có được tung tích của ông, tìm ra hành tung của ông, bà tuyệt đối không thể để ông biến mất trước mặt mình nữa.
Tiêu Nguyệt cho người đi chuẩn bị thức ăn, được biết rằng Diệp Ân Tuấn đã thông báo rồi, phía bên phòng bếp cũng đã nấu rồi.
Tiêu Nguyệt vội nói: “Bảo phòng bếp đừng cho rau thơm, ông ấy không ăn rau thơm.”
Tuy giọng nói của bà không lớn, nhưng Hoắc Chấn Ninh vẫn nghe thấy.
Không ăn rau thơm?
Cảm giác như đây đã là chuyện của kiếp trước rồi.
Bị cầm tù trong hầm tối không thể thấy ánh sáng mặt trời, đừng nói là rau thơm, đến cả thức ăn bị ôi thiu ông cũng đã ăn rồi, không ăn thì không thể sống tiếp nổi, thậm chí còn bị nhét vào miệng rất nhiều thứ mà ông không thể nào miêu tả được.
Bây giờ nhớ lại những điều này, Hoắc Chấn Ninh cảm thấy bản thân cũng tự thấy ghê tởm.
Bây giờ ông giống như một con chuột cống bẩn thỉu, nhếch nhác, hoàn toàn không có mặt mũi gặp người khác, sao có thể ở bên Tiêu Nguyệt được?
Cho dù vẫn yêu bà, nhưng cho dù không để ý mọi thứ của bà thì sao chứ?
Dù sao thì ông cũng không xứng với bà nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!