“Dì, cháu và Ân Tuấn ra ngoài đón một người trở về.”
Thẩm Hạ Lan không nói là Hoắc Chấn Ninh, cô biết lúc này Hoắc Chấn Ninh không muốn Tiêu Nguyệt nhìn thấy bộ dạng ông ta thế này.
Hai người từng yêu nhau như vậy, chỉ đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi, bây giờ chắc chỉ còn là người xa lạ.
Tiêu Nguyệt chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền sững sờ.
Bà ta đập cửa xe, tâm trạng hơi kích động nói: “Mở cửa!”
“Đừng mở!”
Giọng Hoắc Chấn Ninh không lớn, nhưng Tiêu Nguyệt lại nghe được.
“Đừng mở sao? Hoắc Chấn Ninh, ông có gan nói lại lần nữa xem!”
Nước mắt Tiêu Nguyệt lăn dài trên má.
Sau bao nhiêu năm tìm kiếm, bà ta chưa từng nghĩ rằng mình có thể tìm được ông ta, có thể gặp được ông ta, càng không ngờ lại gặp ông ta trong bộ dạng này.
Cho dù mái tóc dài che khuất khuôn mặt, nhưng giọng nói, dáng vẻ, từng cử động tinh tế của ông ta đều khắc sâu trong tâm trí bà ta, suy tư mỗi ngày, nhìn ngắm mỗi ngày thì sao có thể nhìn lầm được?
Cho dù người trước mặt có gầy và hốc hác hơn trước thì ông ta vẫn là ông ta.
Thời điểm Hoắc Chấn Ninh nghe thấy Tiêu Nguyệt gọi tên mình, đột nhiên muốn nhảy xuống xe chạy trốn, nhưng lại bị Thẩm Hạ Lan giữ lại.
“Chú hai, chú đi đâu vậy? Cháu tìm chú lâu như vậy, chú ba, chú út vẫn đang chờ chú về nhà đó, chú muốn đi đâu?”
Những lời của Thẩm Hạ Lan như gián tiếp thừa nhận suy đoán của Tiêu Nguyệt.
Nước mắt làm nhòe đi đôi mắt bà ta, bà ta đập mạnh vào cửa sổ và hét vào mặt Diệp Ân Tuấn: “Mở cửa!”
Lúc này, Diệp Ân Tuấn không nhìn thấy một tia chán ghét hay kinh tởm nào trong mắt Tiêu Nguyệt, mà chỉ có nỗi buồn và sự đau lòng.
Chỉ người yêu ông ta thật lòng mới không quan tâm đến bộ dạng của Hoắc Chấn Ninh lúc này.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!