“Sao cô biết?”
Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc.
Dao Lạc khẽ nói: “Bên đó có mắt trận.”
“Quả nhiên là người nhà họ Lâm, ánh mắt thật tốt.”
Diệp Ân Tuấn tán thưởng, sau đó dẫn đám người Dao Lạc đi tới.
Dao Lạc giải mở trận pháp, cảnh sắc trước mắt lập tức thay đổi, xuất hiện trong mắt họ là mấy mấy cái lều và quân đội cảnh bị trang nghiêm.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cực kỳ thần kỳ.
Rõ ràng nhìn thấy một mảnh cây cối rậm rạp, nhưng những người này lại dựng doanh cắm trại ở đây khiến người khác không cách nào phát hiện, quá thần kỳ rồi đi?
Dao Lạc đối với chuyện này không có cảm giác gì, chỉ yếu ớt dựa vào trong lòng Hàn Hi Thần.
Diệp Ân Tuấn dắt tay Thẩm Hạ Lan, ôm Diệp Tranh đi thẳng vào, hai người Hàn Hi Thần đi theo.
“Ba!”
Diệp Nghê Nghê ra khỏi lều, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, gọi một tiếng rồi chạy về phía họ.
Trạm Dực cũng lập tức hồi thần, nhanh chóng đi ra.
“Quay lại rồi?”
“Ừ, về rồi.”
Trao đổi ánh mắt giữa Diệp Ân Tuấn và Trạm Dực khiến Hàn Hi Thần có chút hâm mộ. Rõ ràng hai người họ mới là anh em ruột, nhưng giữa Diệp Ân Tuấn và Trạm Dực lại khiến người khác không thể xen vào.
“Anh cả, đây là Trạm Dực, anh Trạm, đây là anh cả tôi Hàn Hi Thần.”
Diệp Ân Tuấn giới thiệu họ, mà Thẩm Hạ Lan lại ôm Diệp Nghê Nghê lên, cẩn thận kiểm tra cô bé một phen, phát hiện cô bé quả thực hoàn hảo không tổn thất gì mới thở phào một hơi.
“Con nhóc thối, bây giờ cũng học được dối gạt mẹ rồi phải không?”
Thẩm Hạ Lan vươn tay chọc vào trán cô bé, có chút tức giận, đau lòng.
“Ai ui. Đau.”
Diệp Nghê Nghê nhõng nhẽo quấn lấy Thẩm Hạ Lan, dáng vẻ cười híp mắt khiến cô dù có tức giận cũng không thể bộc phát.
“Còn biết đau, con có biết lúc mẹ cho rằng con xảy ra chuyện đã nôn nóng cỡ nào không?”